Danh sách chương

Chương 1: Nữ nhi bị bỏ rơi của Thẩm thị

20/04/2025

Chương 2:  Lên kế hoạch trở về phủ

20/04/2025

Chương 3: Không thể buông tha

20/04/2025

Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân

20/04/2025

Chương 5:  Đối chọi gay gắt

20/04/2025

Chương 6: Muội muội ương ngạnh

20/04/2025

Chương 7: Phạt quỳ trong tuyết

20/04/2025

Chương 8: Phụ thân che chở

20/04/2025

Chương 9: Chuyện xưa trước kia

20/04/2025

Chương 10:  Mẹ con gặp mặt

20/04/2025

Chương 11: Bạch Liên di nương

20/04/2025

Chương 12: Thăm dò thực hư

20/04/2025

Chương 13: Thiếu niên kỳ cục

20/04/2025

Chương 14: Lang Gia Vương phủ

20/04/2025

Chương 15: Phụ tử như thế

20/04/2025

Chương 16: Đông Phủ tề tựu

20/04/2025

Chương 17: Lời lẽ đanh thép

20/04/2025

Chương 18: Tổ mẫu bất công

20/04/2025

Chương 19: Lập kế hoạch bố trí

20/04/2025

Chương 20: Lần đầu tiên gặp biểu ca

20/04/2025

Chương 21: Thương lượng không thành công

20/04/2025

Chương 22: Núi lượn đường vòng

20/04/2025

Chương 23: Đại sư Ngọc Lâm

20/04/2025

Chương 24: Làm mất mặt quận chúa

20/04/2025

Chương 25: Tam Ca Tây Phủ

20/04/2025

Chương 26: Long trời lở đất

20/04/2025

Chương 27: Ba mươi đại bản

20/04/2025

Chương 28: Chuyển về nhà chính

20/04/2025

Chương 29: Lại đến thăm Tây Phủ

20/04/2025

Chương 30: Gặp Tam hoàng tử

20/04/2025

Chương 31: Kỳ nhân Tạ Thuần

20/04/2025

Chương 32: Chơi khăm để chỉnh nàng

20/04/2025

Chương 33: Tra rõ chân tướng

20/04/2025

Chương 34: Không coi ai ra gì

20/04/2025

Chương 35: lần nữa kinh ngạc

20/04/2025

Chương 36: Châm ngòi ly gián

20/04/2025

Chương 37: Tỷ muội tranh chấp

20/04/2025

Chương 38: tỷ muội tranh chấp

20/04/2025

Chương 39: đổi trắng thay đen

20/04/2025

Chương 40: Phán quyết bất công

20/04/2025

Chương 41: Sắc quỷ ở hậu viên

20/04/2025

Chương 42: Trừng phạt kẻ ác

20/04/2025

Chương 43: Quận chúa dạy dỗ nữ nhi

20/04/2025

Chương 44: Sinh nhật Thái Quân

20/04/2025

Chương 45: Vị hôn phu cặn bã

20/04/2025

Chương 46: Tặng hạ lễ

20/04/2025

Chương 47: Vu oan hãm hại

20/04/2025

Chương 48: Xoay chuyển tình thế

20/04/2025

Chương 49: Nguyên nhân trong đó

20/04/2025

Chương 50: Rối bòng bong

20/04/2025

Chương 51: Giết người diệt khẩu

20/04/2025

Chương 52: Trấn an muội muội

20/04/2025

Chương 53: Dạy dỗ thứ muội

20/04/2025

Chương 54: Công chúa điêu ngoa

20/04/2025

Chương 55: Chủ trì công lý

20/04/2025

Chương 56: Tiểu cô tương lai

20/04/2025

Chương 57: Tiêu tan hiềm khích lúc trước

20/04/2025

Chương 58: Tranh luận của đích thứ

20/04/2025

Chương 59: Việc ngấm ngầm xấu xa của Thái tử

20/04/2025

Chương 60: Nhìn thấu âm mưu

20/04/2025

Chương 61: Tỷ muội giành chồng

20/04/2025

Chương 62: Thái Vương Thị

20/04/2025

Chương 63: Hôn sự của hoàng tử

20/04/2025

Chương 64: Sự việc đã bại lộ

20/04/2025

Chương 65: Vợ lẽ bị phạt

20/04/2025

Chương 66: Gặp hùng hài tử

20/04/2025

Chương 67: Tình cảm thầm kín

20/04/2025

Chương 68: Chúc di nãi nãi

20/04/2025

Chương 69: Quỷ kế liên hoàn

20/04/2025

Chương 70: Châm ngòi không thành

20/04/2025

Chương 71: Bắt đầu năm mới

20/04/2025

Chương 72: Gặp lại biểu ca

20/04/2025

Chương 73: Hoa rơi nước chảy

20/04/2025

Chương 74: Hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu 1

20/04/2025

Chương 75: Hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu 2

20/04/2025

Chương 76: Hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu 3

20/04/2025

Chương 77: Đoán câu đố hội đèn lồng 1

20/04/2025

Chương 78: Đoán câu đố hội đèn lồng 2

20/04/2025

Chương 79: Bí ẩn được tiết lộ

20/04/2025

Chương 80: Bí ẩn được tiết lộ

20/04/2025

Chương 81: Tranh giành tình cảm

20/04/2025

Chương 82: Tranh giành tình cảm 2

20/04/2025

Chương 83: Tranh giành tình cảm 3

20/04/2025

Chương 84: Ám sát

20/04/2025

Chương 85: Ám sát 2

20/04/2025

Chương 86: Ám sát 3

20/04/2025

Chương 87: Người đến tiếp ứng

20/04/2025

Chương 88: Người đến tiếp ứng 2

20/04/2025

Chương 89: Mượn đề tài nói chuyện

20/04/2025

Chương 90: Mượn đề tài nói chuyện 2

20/04/2025

Chương 91: Tài năng của nữ tử

20/04/2025

Chương 92: Tài năng của nữ tử 2

20/04/2025

Chương 93: Điều kiện trao đổi

20/04/2025

Chương 94: Điều kiện trao đổi 2

20/04/2025

Chương 95: Điều kiện trao đổi 2

20/04/2025

Chương 96: Tâm thuật đế vương

20/04/2025

Chương 97: Hãm hại

20/04/2025

Chương 98: Dung túng

20/04/2025

Chương 99: Mưu tính

20/04/2025

Chương 100: Lời đồn

20/04/2025

Chương 101: Âm mưu đầu độc

20/04/2025

Chương 102: Tra hỏi

20/04/2025

Chương 103: Chủ mưu

20/04/2025

Chương 104: Nhận tội

20/04/2025

Chương 105: Ai xúi giục

20/04/2025

Chương 106: Mưu hèn

20/04/2025

Chương 107: Tướng quân xuất mã

20/04/2025

Chương 108: Tìm người

20/04/2025

Chương 109: Đánh rắn động cỏ

20/04/2025

Chương 110: Tâm địa ác độc

20/04/2025

Chương 111: Giằng co

20/04/2025

Chương 112: Cẩn thận thăm dò

20/04/2025

Chương 113: Lục soát

20/04/2025

Chương 114: Mật thất

20/04/2025

Chương 115: Chết cũng đáng

20/04/2025

Chương 116: Cứu người

20/04/2025

Chương 117: Không phụ sự ủy thác

20/04/2025

Chương 118: Gửi thư

20/04/2025

Chương 119: Lần đầu tiên vào cung

20/04/2025

Chương 120: Hoàn Thục Phi

20/04/2025

Chương 121: Lục soát

20/04/2025

Chương 122: Công chúa vu khống

20/04/2025

Chương 123: Xét người

20/04/2025

Chương 124: Xử lý

20/04/2025

Chương 125: Lật ngược tình thế

20/04/2025

Chương 126: Phạt

20/04/2025

Chương 127: Hắn càng them thưởng thức nàng

20/04/2025

Chương 128: Hoàn Nhã

20/04/2025

Chương 129: Trung lùng manh mối

20/04/2025

Chương 130: Nguyên nhân sâu xa

20/04/2025

Chương 131: Kết quả

20/04/2025

Chương 132: Bài học

20/04/2025

Chương 133: Giết Đào quản sự

20/04/2025

Chương 134: Hồn ma của Loan Nương

20/04/2025

Chương 135: Trên đời này làm gì có ma quỷ

20/04/2025

Chương 136: Đưa tang

20/04/2025

Chương 137: Lệ quỷ

20/04/2025

Chương 138: Có ma

20/04/2025

Chương 139: Lộ tẩy

20/04/2025

Chương 140: Cháu không phục

20/04/2025

Chương 141: Tra khảo

20/04/2025

Chương 142: Thanh đăng cổ phật

20/04/2025

Cùng Nắm Tay Chàng

Chương 46: Tặng hạ lễ

Chương trước

Chương sau

Chờ đám con cháu dâng từng món lễ vật lên, đến phiên Thẩm Nguyên Ngọc, những tiểu thư chưa xuất giá này, bắt đầu từ Nhị tiểu thư, lễ vật đưa lên thường thường chính là một ít đồ may vá do mình tự làm, nếu các nàng giống như các lão gia, phu nhân bỏ ra một số tiền lớn mua một ít trân phẩm cổ vật không phải là không thể, chỉ là những bạc kia cũng không phải của các nàng, các món đồ mua được cũng có vẻ có chút không có thành ý.

Đến lúc này, Tam hoàng tử lại mở miệng nói chuyện cũng có chút không thích hợp, hắn cũng biết quan trọng ngậm miệng. Nhị tiểu thư Tây phủ Thẩm Nguyên Tư là tiểu thư lớn tuổi nhất chưa xuất giá, nàng tặng cho lão thái quân một cái mũ ấm tinh xảo.

Thẩm Nguyên Tư dung mạo tài nghệ đều bình thường, nhưng thêu thùa may vá lại là tốt nhất trong các vị tỷ muội, Thẩm Nguyên Ngọc thấy đường may tỉ mỉ của cái mũ ấm kia cùng hoa văn phức tạp, trong lòng âm thầm hổ thẹn, so với mình, châm tuyến của nhị tỷ tỷ đúng là tốt hơn nhiều.

Lão thái quân cầm mũ ấm của nàng quả thực khen ngợi vài câu, Tạ thị nghe xong cười đến không khép miệng lại được, bà cũng là cùng có vinh quang.

Ngay sau đó liền đến phiên Thẩm Nguyên Ngọc, lão thái quân lấy được bách thọ đồ của nàng, sớm đã có ma ma tùy thân hầu hạ lấy kính lão Tây Dương tiến cống ra, lão thái quân đeo kính lão, thấy ở trên một tờ giấy Thẩm Nguyên Ngọc dùng các kiểu chữ khác nhau viết mười chữ Thọ thật to, xung quanh mỗi một chữ Thọ, lại phân biệt viết chín loại ‘chữ Thọ’ nhỏ, một trăm chữ Thọ này hợp lại với nhau, lại tạo thành một chữ “Thọ” đặc biệt lớn.

Ngô ma ma sau lưng lão thái quân nhìn không khỏi cười khen: “Chậc chậc, lão nô đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, phần tâm tư tinh xảo này của Tam tiểu thư chúng ta, vẫn là lần đầu tiên gặp!”

Lão thái quân vốn có thêm vài phần yêu thích Thẩm Nguyên Ngọc, nghe được những lời này, cũng gật gật đầu, khen ngợi nói: “Nhìn ra được Tam nha đầu là tốn tâm tư. Phần tâm tư này rất tốt, chữ này ấy mà, trong ý nghĩa mang theo vài phần khí khái, đã có vài phần phong tư của lão đại, thời gian một năm này không uổng phí, rất tốt! Tốt lắm!”

Thẩm Quân nổi tiếng ở Kiến Khang về thư pháp, trình độ thư pháp của ông có thể sánh với tiên hiền, lão thái quân từ trước đến nay trong lời có ý sâu xa, có thể đánh giá Thẩm Nguyên Ngọc như vậy, có thể thấy được nàng đi trên đường thư pháp thật sự có vài phần thiên phú.

“Nguyên Ngọc không có tài nghệ gì, không bằng lễ vật của Nhị tỷ tỷ cùng các vị muội muội! Mấy nét chữ vụng về này, có thể lọt vào pháp nhãn của lão tổ tông, cũng không phải công lao của tằng tôn nữ, toàn bộ đều dựa vào phụ thân chỉ điểm, nếu không phải phụ thân tự tay dạy dỗ Nguyên Ngọc, bức Bách Thọ đồ này cũng không thể thuận lợi hoàn thành như vậy!” Thẩm Nguyên Ngọc trước mắt bao người không hề sợ hãi chút nào, đổ tất cả công lao cho phụ thân.

Lão thái quân gật gật đầu với Thẩm Quân: “Lão đại cũng vất vả rồi!” Thấy Nguyên Ngọc khí độ thong dong, nhận được lời khen ngợi như vậy cũng không kiêu căng, nụ cười trên mặt liền nhiều hơn mấy phần.

Tam hoàng tử vốn có vài phần tò mò đối với Thẩm Nguyên Ngọc, thân phận hắn cao quý, ngồi ở dưới tay của lão thái quân, nhịn không được tiến lại gần nhìn thoáng qua, đợi thấy bộ Bách Thọ đồ kia, không khỏi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ cảm thấy thư pháp của tiểu nữ tử Thẩm Nguyên Ngọc này đã vượt qua nam tử như hắn nhiều, không khỏi nhớ tới một câu thơ ca ngợi, nhất thời tật xấu nói nhiều liền phát tác, nhịn không được ngâm thơ nói: “Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết. Chữ này của Tam tiểu thư, tốt! Tốt lắm!”

Cũng may Dữu Cảnh Niên ở phía dưới vụng trộm đá hắn một cước, hắn mới phản ứng lại, một lần nữa giả bộ trở về Tam hoàng tử tao nhã trong lời nói kia.

Hồ Dương quận chúa cùng Thẩm Nguyên Trân thấy Thẩm Nguyên Ngọc tuy chỉ viết vài nét chữ, vậy mà đã được Tam hoàng tử tán thưởng, sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Trong lòng Hồ Dương quận chúa lại âm thầm cười lạnh, hiện tại cho ngươi đắc ý nhất thời thì thế nào, đứng càng cao ngã càng thảm, rất nhanh ta có thể triệt để đánh ngươi rơi xuống vực sâu.

Thẩm Nguyên Ngọc xong liền đến phiên Thẩm Nguyên Trân. Đại nha hoàn bên người Lục Lam cầm một cái túi màu hồng cánh sen tinh xảo đi tới, đặt ở trên bàn trước mặt lão thái quân. Lão thái quân hôm nay đối với ai đều là ôn hòa, cười hỏi: “Bên trong tùi này là cái gì?”

Thẩm Nguyên Trân dịu dàng bái lạy: “Lão tổ tông, ngài mở túi ra chẳng phải sẽ biết!”

Lão thái quân ha hả cười không ngừng: “Nha đầu con đó, còn biết chọc lão thái bà ta vui vẻ, Ngô ma ma, còn không mau mở cái túi này ra xem một chút!”

Ngô ma ma cười đáp một tiếng “Vâng”, bà đi tới, rón rén mở cái túi ra, động tác của bà vốn hết sức quen thuộc, nhưng khi đồ vật bên trong túi hiện ra trước mặt mọi người, bà nhịn không được hít một hơi, cả người đều cứng đờ.

Một giọng nói sợ hãi truyền đến, thế nhưng trong đại sảnh lớn như vậy lại lâm vào trong một mảng yên tĩnh như chết.

Bên trong túi là một con rối hình người màu trắng, mặt mày như thật, thậm chí mặc xiêm y đồ lót, chỉ là mi tâm, ngực bị Chu Sa vẽ lên ký hiệu kỳ quái, nhìn qua hết sức khiếp người. Trên người tiểu nhân kia dùng chu sa viết ra mấy chữ 24 tháng Chạp năm Bính Ngọ.

Chính là ngày sinh nhật của lão thái quân Vương thị.

Người ngồi đây cũng không phải là ngu ngốc, liếc mắt một cái đều hiểu hết. Đây là thuật vu cổ yếm thắng mà hoàng gia cùng các đại gia tộc kiêng kị nhất từ trước đến nay.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Thẩm Nguyên Trân. Ai cũng đều đang suy nghĩ nữ tử xuất chúng này rốt cuộc có phải là bị mất trí rồi hay không, dám ở sinh nhật lão thái quân, trước mắt hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào mà dám làm ra loại nguyền rủa ác độc đại nghịch bất đạo này!

Lão thái quân hàm dưỡng tốt đến đâu, lúc này sắc mặt cũng trở nên xanh mét, đại lão thái gia Thẩm Hoằng lại càng tức giận không kềm được, vỗ bàn quát: “Nghiệt súc, ai cho ngươi lá gan, dám ở trong phủ làm loại hành động heo chó không bằng này!”

Thẩm Nguyên Trân nhìn thấy con rối vải màu trắng kia cũng giống như gặp quỷ, vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng nổi, thần sắc thoạt nhìn không giống giả dối. Nàng ta cũng biết mức độ nghiêm trọng của Vu Cổ, ‘bịch’ một tiếng quỳ trên đất, một lát sau mới giống như là phản ứng lại, lớn tiếng kêu oan nói: “Lão tổ tông, tổ phụ, Trân nhi oan uổng quá! Trân nhi cho dù có gan lớn cũng không dám nguyền rủa lão tổ tông đâu!”

Ánh mắt Hồ Dương quận chúa nhẹ nhàng đảo qua Thẩm Nguyên Ngọc, trong ánh mắt có một tia dữ tợn chợt lóe lên rồi biến mất, bà ta thẳng tắp quỳ gối trước mặt lão thái quân: “Lão tổ tông, ngài đối với Trân nhi quan tâm chu đáo, Trân nhi vẫn cảm niệm ân tình của ngài, con bé tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Chuyện này, nhất định là có người hãm hại Trân nhi, thỉnh lão tổ tông, thỉnh cha chồng điều tra rõ ràng!” Nói xong nặng nề dập đầu.

Thẩm Nguyên Ngọc nhìn thấy ánh sáng sắc bén trong mắt Hồ Dương quận chúa, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái.

Cố thị lúc này cũng đứng lên cầu tình: “Lão tổ tông, đứa nhỏ Trân nhi này nghe lời nhất, Hồ Dương nói đúng, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không có nhân luân như vậy, chuyện này nhất định có người đang giở trò!”

Si Kiệt ngồi ở một bên, thấy Thẩm Nguyên Trân khóc đến lê hoa đái vũ, nghẹn ngào khó tả, nhịn không được làm hộ hoa sứ giả: “Nhân vật như Tứ tiểu thư, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy, nhất định là bị người hãm hại không thể nghi ngờ!”

Thẩm Nguyên Trân ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn hắn ta. Si Kiệt lập tức cảm thấy công phu bênh vực lẽ phải lần này của mình không uổng phí.

Chỉ là những lời này vừa nói ra, lập tức lại đưa Thẩm Nguyên Ngọc vào tình cảnh cực kỳ xấu hổ, Tạ Thuần tức giận đến nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn về phía Si Kiệt đã có vài phần không tốt. Chỉ tiếc Si Kiệt chỉ lo quan sát mỹ nhân lê hoa đái vũ, cũng không chú ý tới địch ý đến từ Tạ Thuần.

Dữu Cảnh Niên thật sự là đối với người huynh đệ vừa thấy nữ nhân xinh đẹp liền đầu óc đoản mạch này không còn cách nào khác, khẽ quát một tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta!” Nội bộ Thẩm gia người ta phân tranh, hiện giờ tình thế còn chưa rõ ràng, ngươi là con rể chưa qua cửa, chen tay vào làm gì?

Si Kiệt không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Dữu Cảnh Niên người đại ca này, nghe vậy thì lập tức câm miệng, đàng hoàng lại.

Hồ Dương quận chúa nhìn nữ nhi khóc lóc, lo lắng nói: “Con lại nói một câu đi?”

Thẩm Nguyên Trân nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Lão tổ tông, tổ phụ, thật sự không phải là con!”

“Đã như vậy, trong túi của ngươi rốt cuộc đặt cái gì?” Lão thái quân hòa hoãn ngữ khí, ôn tồn hỏi.

Thẩm Nguyên Trân nói: “Con chuẩn bị cho lão tổ tông một bức tượng Quan Âm dùng rễ cây điêu khắc… Con biết lão tổ tông tin Phật… Là con mất nửa năm mới vất vả điêu khắc xong, con cũng không biết tượng Quan Âm đang tốt thế này như thế nào lại biến thành loại vật bẩn thỉu này…”

Lục Lam lập tức quỳ gối sau lưng Thẩm Nguyên Trân, khàn giọng kêu lên: “Nô tỳ có thể làm chứng cho Tứ tiểu thư, quả thật Tứ tiểu thư điêu khắc một bức tượng Quan Âm!” Nhất thời nha hoàn của Thẩm Nguyên Trân đồng loạt đứng ra làm chứng cho nàng ta.

Nhị lão gia Thẩm Huy lúc này cũng đi ra làm chứng: “Tổ mẫu, phụ thân, Trân nhi trong khoảng thời gian này quả thật có điêu khắc một pho tượng Quan Âm, rễ cây điêu khắc vẫn là con phái người đặc biệt tìm cho con bé!”

Thẩm Hoằng cũng không tin cháu gái luôn được sủng ái nhất sẽ làm ra chuyện như vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn, nói: “Nếu là tượng Quan Âm điêu khắc từ rễ cây, làm sao có thể biến thành con rối nguyền rủa?”

“Cháu gái không biết…”

Hồ Dương quận chúa xoay người thật mạnh, thần sắc dữ tợn nhìn về phía một đại nha hoàn khác của Thẩm Nguyên Trân là Băng Lam: “Cái túi này vẫn là tiện tỳ ngươi cầm, nói, có phải tiện tỳ ngươi giở trò hay không? Tứ tiểu thư đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì sao phải làm hại nàng như vậy?”

“Nô tỳ không dám! Nô tỳ oan uổng! Không phải nô tỳ làm!” Băng Lam chưa từng thấy qua trận thế như vậy, run rẩy quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy!

Thẩm Nguyên Trân cũng phản ứng lại, lớn tiếng quát: “Lúc đi ra Khiêm Thối đường, tượng quan âm còn rất tốt, là ta tự mình nhìn ngươi bỏ vào trong túi. Sau đó túi vẫn là ngươi cầm, không phải ngươi thay đổi, thì còn ai vào đây?”

“Quận chúa, Tứ tiểu thư, thật sự không phải nô tỳ, nô tỳ cho dù có gan lớn cũng không dám làm ra chuyện như vậy!” Băng Lam liên tục dập đầu: “Nô tỳ nhớ rồi, lúc nô tỳ ở bên ngoài chờ vào phòng, nhất thời quá mót, đã từng phó thác hai nha hoàn giúp nô tỳ cầm cái túi này một chút, hẳn là hai nha hoàn to gan kia thay đổi cái túi, giá họa cho Tứ tiểu thư!”

Hồ Dương quận chúa sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Hai nha hoàn kia là ai?”

Ánh mắt Băng Lam định hình ở trên người Thẩm Nguyên Ngọc, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Là Thái Xuân cùng Bạch Hương trong sân Tam tiểu thư!”

Một mảnh xôn xao!

Khóe miệng Thẩm Nguyên Ngọc hơi nhếch lên, một nụ cười châm chọc đọng lại trên khóe miệng, khó trách nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, thì ra Hồ Dương quận chúa ở chỗ này chờ nàng!

Hồ Dương quận chúa, là muốn đẩy nàng vào chỗ chết à!

Hết Chương 46: Tặng hạ lễ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page