Anh cười ha ha, sau đó kết luận: “Được rồi, mai tôi đến đón em, quyết định vậy đi.”
Tôi chỉ ậm ừ một tiếng.
Đến tận khi cúp máy, tôi vẫn còn nghe được tiếng cười đầy thích thú trong giọng anh.
Làm người sao mà khó quá vậy hu hu hu hu…
Dĩ nhiên, ngày hôm sau tôi vẫn ăn diện thật xinh đẹp rồi ra ngoài.
Đẹp đến mức Lộ Mông cũng không tin nổi đây là gu thẩm mỹ của tôi.
Tôi ngồi vào ghế phụ, hất tóc một cái, tự tin nói: “Chị đây có sức hút không ai sánh bằng.”
Lộ Mông gật đầu: “Đúng là hồi phục cũng nhanh đấy.”
Tôi cắn ống hút, khó hiểu hỏi: “Hồi phục cái gì?”
Lúc này đúng ngay đèn đỏ, Lộ Mông dừng xe, quay đầu nhìn tôi.
Đôi mắt đẹp ấy dừng lại trên môi tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, anh lập tức cụp mắt, quay đầu lại, ho nhẹ một cái, vành tai trắng nõn dần chuyển sang màu đỏ rực.
Che giấu vẻ mất tự nhiên bằng cách ho khẽ: “Thì… hôm qua còn nói cháy nắng, hôm nay đột nhiên trắng lại luôn rồi.”
Tôi cười ngượng ngùng, vội lấp liếm: “Mỗi người có cơ địa khác nhau mà.”
Lộ Mông bật cười, khóe môi khẽ cong lên suốt cả quãng đường.
Tôi vừa uống ly nước anh mua cho, vừa lén nhìn anh từ bên cạnh.
Góc nghiêng này cũng đẹp đến vô lý!
Chết tiệt!
Tôi hoàn toàn đắm chìm trong việc ngắm trai đẹp, đến mức không hề chú ý xem đối phương đưa mình đến đâu.
Chỉ đến khi xuống xe, tôi mới giật mình nhận ra—ơ, chỗ này nhìn quen quen?
Đây chẳng phải là trường đua ngựa mà lần trước tôi học cưỡi ngựa sao?!
Lộ Mông cười nhạt: “Không phải em muốn học cưỡi ngựa hả? Tôi dạy em.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao anh biết tôi muốn học cưỡi ngựa?”
Anh chỉ cười, không nói gì, đẩy tôi đi thay đồ.
Đến khi tôi thay xong bước ra, anh đã đứng đợi sẵn trong sân cưỡi ngựa.
Đứng cạnh một con ngựa trắng muốt, bộ lông bóng loáng đến mức gần như phát sáng dưới ánh nắng buổi sớm mùa thu.
Cảnh tượng ấy đẹp đến mức không giống người trần nữa.
Tôi chạm tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim tăng tốc của chính mình.
Xong rồi, nguy to rồi, tôi đẩy thuyền mạnh quá, giờ thì tự nhảy lên luôn rồi.
Tôi bước đến gần con ngựa, đúng lúc giáo viên hướng dẫn lần trước cũng đi tới, chào hỏi: “Cô Hà, cậu Lộ, không ngờ hai người lại cùng đến đây.”
Tôi chỉ gật đầu nhẹ.
Giáo viên lại nói tiếp: “Cô Hà lần trước còn khen ngựa của cậu Lộ đẹp lắm, hôm nay cậu ấy có thể trực tiếp dạy cô cưỡi rồi.”
Hả?
“Lần trước tôi khen con ngựa này sao?”
Giáo viên gật đầu rồi rời đi.
Lộ Mông kéo tay tôi đặt lên đầu ngựa, nhẹ giọng hỏi: “Lần trước em nói thích Phi Vân à?”
“À, đúng vậy, nhưng lúc nãy tôi không nhận ra.”
Tôi vừa nói vừa xoa đầu con ngựa, cảm giác sờ vào thật thích.
Anh bật cười: “Mới có mấy ngày mà đã quên rồi.”
“Tôi bị ‘mù ngựa’ mà.”
Anh phì cười, sau đó hỏi: “Muốn thử không?”
Tôi do dự: “Nhưng lần trước tôi nghe nói nó có hơi khó bảo, chỉ có anh cưỡi được thôi mà?”
Lộ Mông nhún vai: “Không sao, tôi dắt dây cương cho em.”
Tôi gật đầu, để đối phương đỡ lên lưng ngựa.
Anh từ từ dắt dây, Phi Vân bước đi chậm rãi.
Từ trên lưng ngựa, tôi có thể nhìn thấy rõ hơn mái tóc đen của anh được ánh nắng phủ lên một quầng sáng mờ ảo.
Dưới mái tóc ấy là cổ trắng nõn, lưng rộng rãi, vóc dáng chuẩn hình tam giác ngược, vòng eo thon gọn, cùng đôi chân dài miên man.
Trời ạ, đây đúng là một kiệt tác nghệ thuật.
Nhìn muốn chảy nước miếng luôn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Lộ Mông quay đầu lại, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng, khóe môi hơi cong, trêu chọc: “Sao? Mê tôi rồi à?”
Tôi lườm anh: “Tự luyến.”
Anh bật cười: “Này, có muốn tôi quay video cho em không? Dáng em cưỡi Phi Vân trông vừa ngầu vừa đẹp đấy.”
Hiếm khi nào Lộ Mông chủ động khen tôi, tôi bị kẹo ngọt làm cho lú lẫn, lập tức gật đầu đồng ý, để anh giúp tôi quay một đoạn video.
Trên đường về, tôi ngồi ghế phụ, mở điện thoại xem video vừa quay.
Lộ Mông cũng nghiêng người qua xem, sau đó bình luận: “Ừm, thực sự rất đẹp. Hay là đăng lên cho mọi người cùng xem, để mỗi mình em xem thì phí quá.”
Tôi gật gù: “Có lý.”
Thế là tôi tải video lên nền tảng mạng xã hội.
You cannot copy content of this page
Bình luận