CP Ít Người Thích Không Đáng Để Đẩy Thuyền

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Một lát sau, tôi bất ngờ phát hiện Lộ Mông đã bấm like bài viết của mình.

 

Là có ý gì?

 

Cười nhạo tôi à?

 

Cùng lúc đó, một vài bình luận nhảy ra, chính là từ tài khoản từng nói tôi không đoan chính, thích “câu kéo” đàn ông. 

 

Cô ta còn thu hút được một vài kẻ đồng tình vào bình luận theo.

 

“Kiếm được chút danh tiếng rồi là bắt đầu thả câu sao? Không cần tôi nói thì ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra đúng không?”

 

Dưới đó còn có người hưởng ứng: “Haizz, nếu không giả vờ thanh thuần câu đàn ông thì lấy đâu ra nhà, xe chứ?”

 

Bình luận ngày càng chói mắt.

 

Tôi mở trang cá nhân của Lộ Mông, phát hiện những người này cũng đang để lại những bình luận đầy ám chỉ trên video của anh.

 

Tôi chụp màn hình lại.

 

Hôm nay đã mất mặt đủ rồi, ít nhất cũng phải lấy lại chút danh dự.

 

Tôi chụp màn hình và gửi thẳng cho Lộ Mông, hỏi: “Chuyện gì đây? Định dẫn dắt fan vào tấn công mạng tôi hả?”

 

Đối phương lập tức trả lời một dấu “?”, sau đó nhắn tiếp: “Đợi chút, tôi đang tắm, sẽ xử lý ngay.”

 

Tôi nghi hoặc: “Anh đang tắm mà vẫn nhắn tin được à?”

 

“Dùng điện thoại nhái chống nước của Phelps, hàng nhái chính là chân ái.”

 

Nhóc con này, cũng biết nói đùa ghê nhỉ.

 

Tôi nhìn tin nhắn mà bật cười, bỗng dưng thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. 

 

Sau đó, tôi cũng đi tắm.

 

Đến khi tắm xong quay lại, danh sách bình luận vốn đã xem hết bỗng chốc lại nhảy lên 99+.

 

Nhấn vào xem, phát hiện Lộ Mông đã trực tiếp đáp trả bình luận tiêu cực đó.

 

“Cô ấy là một cô gái trong sáng, còn cô chỉ là một quả dưa leo thích tị nạnh.”

 

Bình luận này ngay lập tức khiến đám fan couple bùng nổ.

 

Nhưng cũng có một số ý kiến phản đối, kiểu như: “Chúng tôi là fan của anh, nên mới bênh vực anh thôi. Đối xử với fan như vậy có hơi quá đáng không?”

 

Anh ngay lập tức đáp lại: “Tôi không cần bất kỳ fan nào. Tôi và cô ấy chỉ đang trêu chọc nhau, tôi không muốn thấy ai lợi dụng danh nghĩa fan của tôi để công kích cô ấy.”

 

Tôi xuýt xoa, ui chà, sao lại dễ đẩy thuyền thế này?!

 

Hai người đấu nhau trên mạng, công kích tới lui, cuối cùng phát hiện ra đối phương chính là đối tượng xem mắt của mình.

 

Đây không phải mô-típ truyện đô thị hài hước lãng mạn hay sao?!

 

Tôi vừa đẩy thuyền được hai phút, nam chính của truyện đã gửi tin nhắn cho tôi.

 

“Tiện nghe điện thoại không?”

 

Tôi nhắn lại: “Ừm.”

 

Ngay sau đó, cuộc gọi WeChat vang lên.

 

Tôi chần chừ hai giây rồi nhấc máy. 

 

Giọng người đàn ông qua điện thoại nghe còn trầm ấm hơn, mang theo một sức hút có thể mê hoặc lòng người.

 

Anh hỏi: “Còn buồn không?”

 

Tôi đáp: “Không có gì đâu, tôi đâu phải người nhỏ mọn như vậy.”

 

Xem kìa, tôi xây dựng nhân cách tốt đẹp thế này, không khác gì một idol thế hệ mới.

 

Người kia cười nhẹ: “Tốt rồi. Vậy mai có rảnh không?”

 

Tôi định tạo hình tượng cô gái chăm chỉ, phấn đấu sự nghiệp, thế là ho nhẹ một cái rồi nói: “Mai chắc không rảnh đâu, gần đây tôi bận công việc ở công ty, có thể phải tăng ca.”

 

Vừa dứt lời, mẹ tôi không biết từ lúc nào đã vào phòng.

 

Chắc tưởng tôi đang nói chuyện với bạn thân, vì trong mắt bà ấy, bạn thân tôi chẳng khác gì con gái thứ hai trong nhà, chuyện gì cũng có thể nói.

 

Bà ấy lập tức lớn giọng: “Con bao lâu rồi không đến công ty rồi hả? Còn bày đặt làm màu, nói tăng ca?! Để Tĩnh Tĩnh nghe xem có buồn cười không?!”

 

Vừa nói vừa múc một đống kem dưỡng da của tôi mang đi, trước khi ra khỏi phòng còn không quên nhắn: “Bảo Tĩnh Tĩnh có thời gian thì đến nhà ăn cơm nhé!”

 

Tôi cứng đờ người, giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, hóa đá tại chỗ.

 

Từ đầu dây bên kia, tiếng cười rõ ràng của Lộ Mông vang lên, truyền qua điện thoại, đâm thẳng vào lòng.

 

Anh nói với giọng đầy ý cười: “Tĩnh Tĩnh bận không đến được. Nhưng hỏi dì xem, Mông Mông có thể đến ăn cơm không?”

 

Tôi tuyệt vọng thốt lên: “Tôi mệt rồi, diệt vong đi.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page