Tôi nghẹn lời: “… Lộ?”
Anh cười nhạt: “Năm sắc cầu vồng Hà Mã nhỏ.”
Tôi lập tức giơ tay lên: “Được rồi, câm miệng, đừng gọi tôi bằng cái tên trên mạng đó.”
Sau khoảnh khắc lúng túng ban đầu, tôi rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Khoan đã, mình đang mặc cái quái gì thế này?!
Gặp mặt ngoài đời với một người từng chất vấn gu thẩm mỹ của mình trên mạng, vậy mà mình lại xuất hiện với bộ dạng như thế này!
Tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ vì bộ đồ mình đang mặc.
Sờ lên mặt, tôi ho nhẹ một cái rồi giải thích: “Dạo này tôi mới đi biển về, bị cháy nắng một chút, nhưng nghỉ ngơi một thời gian sẽ trắng lại thôi.”
Anh “ừm” một tiếng, sau đó lại rất nghiêm túc hỏi: “Nhưng tại sao tay cô vẫn trắng thế? Không bị cháy nắng chút nào à?”
Tôi nghẹn lời, nhưng nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ kia, trong ánh mắt còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, lại cảm thấy người đẹp đúng là dễ nhìn thật.
Tôi đáp: “Tôi đeo găng tay khi ra biển.”
He he, não tôi có vấn đề, đừng quan tâm làm gì, hu hu hu hu…
Hai người ngồi trò chuyện một lúc, anh chống cằm yên tĩnh lắng nghe tôi nói.
Tôi thao thao bất tuyệt về việc bộ đồ hôm nay của mình thực ra là một phong cách rất độc đáo.
“Nhưng thật ra tôi chỉ thỉnh thoảng mới mặc phong cách này thôi, tôi vẫn có những bộ quần áo bình thường mà, gu thẩm mỹ của tôi không có vấn đề đâu.”
Mặc dù nghe không có chút sức thuyết phục nào cả.
Tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai chúng tôi dần dần trở nên hòa hợp hơn.
Dù nhìn anh có vẻ là một anh chàng lạnh lùng, nhưng thực ra lại khá thú vị, kiểu lạnh lùng nhưng vẫn có chút hài hước châm biếm.
Mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi thì… diễn viên tôi thuê xuất hiện.
Lúc này tôi mới sực nhớ, vội vàng ra hiệu cho cậu ta đừng đến, đi nhanh đi, nhanh lên!
Cậu ta nhìn tôi đầy tự tin, vẻ mặt như muốn nói: Yên tâm, tôi hiểu rồi.
Sau đó, cậu ta vẫn bước đến chỗ tôi.
Oh no!
Tôi chớp mắt ra hiệu càng lúc càng mạnh hơn.
Lộ Mông ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Mắt cô bị gì à?”
Tôi vội đáp: “Ừ ừ! Bụi bay vào mắt!”
Đừng hỏi tại sao trong một nhà hàng sang trọng lại có bụi bay vào mắt.
Anh liền ghé sát lại muốn kiểm tra cho tôi.
Da thật sự rất đẹp, gần đến mức này mà chẳng thấy một lỗ chân lông nào.
Nhưng tôi không có thời gian để cảm thán nữa.
Bởi vì diễn viên quần chúng của tôi đã hô lớn: “Hà Du! Sao chị lại ở đây?!”
Khóe miệng tôi co giật, không còn cách nào khác đành theo kịch bản: “Tôi đang đi xem mắt.”
Lộ Mông đã ngồi lại xuống ghế, đôi chân dài vắt chéo một cách tao nhã, nhìn tôi và cậu diễn viên hợp tác ăn ý, thậm chí còn nhấp một ngụm cà phê đầy thư thái.
“Chị đi xem mắt? Vậy Tống Ngôn thì sao? Chẳng phải chị đã theo đuổi anh ấy bao nhiêu năm trời, còn thề sống chết chỉ lấy anh ấy thôi mà?”
Cậu ta vừa nói xong, Lộ Mông quay sang nhìn tôi, có vẻ như muốn xem phản ứng của tôi.
Tôi bất lực phất tay: “Lúc đó còn trẻ, không hiểu chuyện.”
Diễn viên của tôi thực sự quá chuyên nghiệp, nhập tâm vô cùng: “Nhưng mới vài ngày trước chị còn nói sẽ yêu anh ấy cả đời, còn bảo không có anh ấy thì sống không nổi mà?!”
Đủ rồi! Tôi biết cậu có tâm với nghề, nhưng cũng không cần tận tâm đến mức này đâu!
Tôi vội nói: “Không sao, tôi đã buông bỏ rồi.”
Sau đó, trước khi cậu ta kịp nói thêm gì, tôi nhanh chóng đuổi khéo cậu ta đi.
Thật sự, hôm nay mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn.
Tôi thở dài: “Hay là hôm nay kết thúc ở đây nhé? Tôi hơi mệt rồi, lần sau có cơ hội gặp lại.”
Lộ Mông im lặng nhìn tôi một lát, sau đó mới đặt cốc cà phê xuống, gật đầu nói: “Được.”
Tôi lững thững trở về nhà, nằm dài trên giường thở dài mất nửa ngày, sau đó mở ứng dụng video, tiện tay đăng một bài viết.
“Tiếng mẹ đẻ của chị là cạn lời.”
Kèm theo một bức ảnh selfie lộn xộn.
You cannot copy content of this page
Bình luận