CP Ít Người Thích Không Đáng Để Đẩy Thuyền

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

 

Tôi tìm mấy video thời đi học của mình, rồi lôi luôn bằng tốt nghiệp ra.

 

Chúng ta đấu học vấn đi!

 

Tôi còn cắt ghép một đoạn video thật chất lượng rồi đăng lên.

 

Bên kia mất một lúc lâu mới gắn thẻ tôi.

 

Đó là một video hắn chơi đàn cello trong buổi dạ hội của trường. 

 

Góc quay khá xa, hình ảnh hơi rung, không nhìn rõ mặt.

 

Trên sân khấu, người đàn ông ngồi đó, dáng vẻ ung dung, thanh nhã. 

 

Lọn tóc trước trán rủ xuống che một phần hàng mày và đôi mắt hơi cụp của anh. 

 

Những nốt nhạc tuôn chảy từ bàn tay người đàn ông, với một người từng học nhạc cụ như tôi, có thể nghe ra độ thuần thục và hoàn thiện cực kỳ cao.

 

Không thể bắt bẻ bất cứ điểm nào.

 

“Thì ra thiếu gia Lộ cũng là sinh viên Bắc Đại, hu hu hu.”

 

“Chồng tôi đẹp trai quá, thế này còn hơn cả con gái nhà giàu có biệt thự nữa.”

 

“Nhưng đại tiểu thư Hà Mã cũng là 985 mà, không cần phải nói người ta kém thế đâu.”

 

“Thì ra chỉ có tôi là đến nhân gian cho đủ số thôi à?”

 

Tôi nhìn trái nhìn phải, chơi violin đúng không?

 

Muốn đấu nhạc cụ với tôi à?

 

Không sao.

 

Vậy thì đừng trách tôi nhẫn tâm nhé, anh bạn.

 

Tôi cuối cùng cũng rút ra át chủ bài của mình.

 

Tên côn đồ trong giới nhạc cụ.

 

Thứ có thể thổi từ khi sinh ra đến lúc nhắm mắt—kèn suona!

 

Một khúc kèn suona cao vút, đủ tiễn tên kia đi luôn chứ?

 

Thế là tôi nhìn màn hình, nghiêm túc thổi một đoạn. 

 

Phải nói rằng kèn suona đúng là nhạc cụ truyền thống, vừa ai oán, vừa da diết, vừa cao vút, vừa bi thương. 

 

Người nghe đau lòng, kẻ xem rơi lệ.

 

Cái tên họ Lộ kia, dù có biến thái thế nào cũng không thể biến thái đến mức này chứ?

 

Tôi vừa đăng video, phần bình luận ngay lập tức tràn ngập.

 

“Hahahaha, thực sự quá liều mạng rồi.”

 

“Tôi hiểu rồi, tiểu thư muốn tiễn thiếu gia Lộ đi luôn.”

 

“Lão nô có phúc ba đời, đời này có thể chứng kiến hai vị thiếu gia, tiểu thư vì tôi mà biểu diễn tài nghệ, hu hu hu.”

 

“Phải công nhận, đại tiểu thư đẹp thật, dù chỉ lộ mỗi đôi mắt.”

 

Có mắt nhìn đấy!

 

Bên kia mất một lúc lâu, cuối cùng chỉ đăng một tấm ảnh, trên đó chỉ có ba dấu chấm lửng.

 

Dưới bình luận toàn những câu hỏi.

 

“Không hiểu, xin hỏi thiếu gia là nhận thua rồi à?”

 

“Không, thiếu gia bị nhan sắc của đại tiểu thư làm cho mê mẩn.”

 

“Vừa thấy mặt đại tiểu thư, thiếu gia lập tức ngừng cuộc chiến. Đây không phải là yêu thì là gì, các vị thân mến?”

 

“Tối nay tôi muốn thấy trên PO có một bộ truyện dài mười vạn chữ về hai người này!”

 

Thì ra trong lúc tôi đang liều mạng muốn thắng, các người lại nghĩ về chuyện này sao?

 

CP có thể ít người thích, nhưng đừng có tà đạo quá chứ, các vị thân mến.

 

Do gần đây tôi dính vào mạng xã hội quá nhiều, bố mẹ vô cùng lo lắng về việc tôi đến từng này tuổi rồi mà vẫn không lo làm ăn.

 

Thế là họ nhất trí quyết định, muốn tôi thành gia lập nghiệp.

 

Trước lập gia đình, rồi mới lập sự nghiệp.

 

Tôi nói OK, tôi muốn cưới Lương Triều Vỹ. 

 

Họ bảo được, sẽ giúp tôi liên hệ với bác sĩ tâm lý nổi tiếng Thương Minh Duệ.

 

Tôi hỏi: “Hai chuyện này có liên quan gì với nhau?”

 

Bố mẹ tôi nói: “Có, chỉ có vấn đề về tinh thần mới có thể nhìn thấy anh ta.”

 

Mẹ tôi khuyên: “Bố con bảo con đi xem mắt thì cứ đi đi, đến đó rồi nói là không vừa ý, vậy là xong. Nếu con cứ kiên quyết không đi, bố con lại tức đến nhập viện mất.” 

 

“Con còn không hiểu tính bố con à, ông ấy nóng tính lắm.”

 

Tôi thấy mẹ nói cũng có lý, nhưng lại nghĩ: “Nhỡ đâu đối phương lại thích con thì sao? Dù gì con cũng đẹp đến vô lý mà.”

 

Mẹ tôi bảo: “Cũng phải, mấy người được giới thiệu cho con đều có danh tiếng cả, nếu đối phương thích con thật, sau này từ chối cũng không dễ.”

 

Tôi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Không sao, cứ để con lo.”

 

Thế là mấy ngày tiếp theo, tôi đều bận rộn chuẩn bị cho buổi xem mắt, không có thời gian đấu với tên biến thái kia nữa.

 

Dù cả hai không có thời gian đăng video đấu với nhau, nhưng tin nhắn riêng thì vẫn qua lại không ngừng, không ai chịu nhường ai. 

 

Vì tính năng nhắn tin trên app đôi khi không hiện thông báo, chúng tôi thậm chí còn kết bạn WeChat để tiện “hỏi thăm” nhau, thường xuyên để lại bình luận “thân thiện” dưới bài đăng của đối phương.

 

Những câu nói quen thuộc như: “À, chỉ thế này thôi sao?”, “Mấy thứ tầm thường này cũng phải đăng lên à?”, “Bảng điểm này không phải là giả chứ?” được sử dụng rất nhuần nhuyễn, khiến huyết áp của đối phương tăng vọt mỗi lần đọc.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page