Buổi tối, tôi vừa xoa chân bị chuột rút vừa hài lòng đăng tải video đã quay vào buổi chiều nay.
Nhóc con, đấu với chị à.
Sau đó, tôi ngủ một giấc ngon lành, sáng dậy thấy thông báo bình luận và thẻ tên vẫn là con số quen thuộc: 99+.
Bình luận nhiều nhất là: “Ván 4, thua.”
Tôi ngơ ra một chút, mình lại thua nữa sao?
Nhấn vào phần gắn thẻ, bên đó đăng ảnh chứng chỉ lặn của tên kia, kèm theo một biểu cảm cười che miệng cực kỳ đáng ghét.
Tên trên chứng chỉ đã bị làm mờ, nhưng mơ hồ có thể thấy chữ cuối trong tên anh là “Mông”.
Video thứ hai là cảnh anh cưỡi ngựa.
Gương mặt chỉ lộ một góc nghiêng, lại còn bị làm mờ, nhưng không khó để nhận ra anh có chiều cao ấn tượng, đôi chân dài, dáng người chuẩn đến vô lý.
Ngay cả cánh tay lộ ra và cổ cũng trắng trẻo vô cùng.
Tôi xem đi xem lại mấy lần, thoát khỏi sự mê hoặc của sắc đẹp trong giây lát, chợt nhận ra một vấn đề.
Không ổn rồi, tên nhóc này đang muốn phản đòn mình.
Dưới phần bình luận có người giục: “Tiểu thư, lão nô đến gọi cô dậy đăng video đây.”
Thỉnh thoảng cũng có mấy bình luận đầy ẩn ý.
“Lên tới những môn thể thao của giới thượng lưu thì có người không theo kịp rồi nhỉ?”
“Không lẽ chỉ mình tôi cảm thấy video bơi lội kia trông hơi cố ý? Một cô gái nhỏ tiền từ đâu ra, chắc ai cũng hiểu nhỉ?”
Tôi lướt qua, không để ý lắm.
“Thiếu gia Lộ đã đăng video hơn một tiếng rồi, chắc tiểu thư đang trên đường đến trường đua ngựa.”
Người này nói đúng, tôi quả thực đang trên đường đến trường đua, nhưng vấn đề là… tôi thật sự không biết cưỡi ngựa.
Tôi thậm chí còn không có thẻ VIP của trường đua, thế mà cắn răng ném đi bảy con số để làm ngay một tấm VIP.
Sau khi thay đồ vào khu huấn luyện, tôi mới phát hiện… ngay cả leo lên ngựa cũng là một vấn đề.
Con ngựa huấn luyện viên đưa cho dường như không hợp tính với tôi lắm.
Người hướng dẫn an ủi: “Không sao, ngựa và người cần thời gian để làm quen với nhau.”
Tôi hỏi: “Anh thấy hôm nay tôi có thể làm quen được không? Tôi khá là gấp.”
Chắc anh ta cũng không hiểu tôi đang vội cái gì, đáp: “Vậy tôi dẫn cô đi vệ sinh trước nhé?”
Tôi xua tay: “À không phải vì lý do đó.”
Lúc đang khổ sở làm quen với con ngựa, một huấn luyện viên khác dắt một con ngựa khác vào.
Con ngựa ấy toàn thân trắng muốt, dưới ánh sáng, bộ lông sáng bóng, trông cực kỳ mượt mà.
Ngay cả bước chân khi di chuyển cũng toát lên vẻ tao nhã.
Nhìn là biết đắt tiền.
Tôi xuýt xoa: “Đẹp thật.”
Giáo viên bên cạnh tôi cũng nhìn theo rồi nói: “Đây là con ngựa của một vị khách VIP ở trường đua, đã được mua đứt. Đúng là rất đẹp, tính cách cũng khá hoạt bát, ngoài chủ nhân của nó ra thì không ai có thể thuần phục được.”
Vừa dứt lời, anh ta hỏi người dắt ngựa: “Ngài Lộ đi rồi à?”
“Chưa, vẫn còn trong trường đua, bảo là nghỉ ngơi một lát.”
Dạo này cứ nghe thấy chữ “Lộ” là tôi đã thấy khó chịu, ngay cả con ngựa trắng kia nhìn cũng thấy chướng mắt.
Tôi quay đầu tiếp tục đấu tranh với con ngựa của mình.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng tôi cũng leo được lên lưng ngựa, để giáo viên dắt đi một vòng quanh sân.
Sau đó, tôi chính thức từ bỏ môn thể thao này.
Tôi hỏi thầy giáo: “Bao giờ tôi có thể cưỡi ngựa chạy băng băng?”
Giáo viên khá hài hước, nói: “Tôi nghĩ ăn no đến bội thực còn dễ hơn chuyện đó.”
Tôi đáp: “OK, fine, trả tiền lại cho tôi đi.”
Giáo viên bảo rằng đội tuyển bóng đá quốc gia còn chẳng được hoàn tiền, huống hồ là tôi.
Hơn nữa, chỉ cần kiên trì đến học, vài năm là được thôi.
Anh ta thực sự rất hài hước.
Nhưng chẳng giúp gì được tôi cả.
Tôi sẽ nhận thua sao?
Không đời nào.
Thử nghĩ mà xem, tên kia biết cưỡi ngựa, biết chụp ảnh, biết bơi, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh rằng… hoạt động ngoại khóa của anh khá phong phú.
Điều này lại chứng minh gì nữa?
Rằng có thể tên đó không giỏi văn hóa, không chịu học hành nghiêm túc đúng không?!
You cannot copy content of this page
Bình luận