Tôi đã đăng video về việc trang trí nhà mình lên một ứng dụng video nào đó.
Căn biệt thự gần hai nghìn mét vuông được trang hoàng với sắc đỏ và xanh lòe loẹt, rực rỡ đến mức đầy không khí vui tươi.
Giữa vô số bình luận như “Hahahahaha” và “Tiểu thư, người xem lão nô nên buộc dây ở đâu cho hợp?”
Có một người đàn ông tên Lộ, đặc biệt nghiêm túc bình luận một câu: “Thật khó coi, thẩm mỹ kém đến mức khó tin.”
Bình luận này còn được nhiều lượt thích, đẩy lên vị trí cao nhất.
Tôi mở điện thoại ra xem mà tức đến nhảy dựng lên.
Từ nhỏ đã bị nói là gu thẩm mỹ kém, càng bị nói càng khó chịu.
Thế là tôi lập tức cầm bàn phím, quyết tâm phản kích: “Vậy để xem nhà anh đẹp đến mức nào?”
Anh không trả lời, nhưng bên dưới có một đống người vào bình luận theo.
“Thẩm mỹ kém hay không thì tôi không biết, nhưng căn nhà rộng thế này khiến tôi ghen tị lắm rồi.”
“Anh mua nổi biệt thự không mà dám cười chê thẩm mỹ của người ta?”
“Tiểu thư, lão nô thấy đẹp mê hồn! Vậy tôi có thể làm đội trưởng bảo vệ không?”
Chưa kịp để ý đến đống bình luận đó, không tới vài phút sau đã nhận được một thông báo nhắc tên – Người đàn ông tên Lộ ấy đã nhắc đến tôi trong một video.
Video do chính anh đăng tải, là cảnh quay trực tiếp nhà của anh.
Trang trí theo phong cách châu Âu thuần túy, quay từ cửa vào đến tận ban công.
Bên ngoài ban công rộng lớn là khung cảnh dòng sông lung linh ánh đèn về đêm, xa xa là Bến Thượng Hải rực rỡ.
Khi quay trở lại trong nhà, nội thất lấy ba màu đen, trắng, xám làm chủ đạo, kết hợp với những món đồ nội thất tinh xảo, chế tác tỉ mỉ, có giá trị không nhỏ.
Tổng thể trông vừa xa hoa vừa có khí chất.
Tôi im lặng một lúc, có vẻ như nhà người ta thực sự đẹp hơn.
Chưa kịp phản hồi thì phía dưới video đã nhảy ra hàng chục bình luận.
“Tôi đã bảo sao lại có người chê bai cách trang trí biệt thự lớn như thế, hóa ra là đại thiếu gia à.”
“Nhìn lại thì nhà tôi còn không bằng cái ban công nhà thiếu gia.”
“Thiếu gia, có thể cho tôi xem lại nhà vệ sinh của anh được không? Tôi cảm thấy mình nên buộc dây ở đó.”
“Thẩm mỹ hơn hẳn nữ chủ nhân biệt thự kia mấy con phố.”
Tôi nhìn dòng cuối cùng, máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu.
Chộp lấy chìa khóa nhà rồi lập tức quay về, dáng vẻ hùng hổ của tôi khiến ông già đang làm spa trong nhà cũng phải giật mình.
Tôi nói: “Cho con mượn cái máy bay của boos một chút.”
Ông già: “?”
Chuyên viên spa: “?”
“Con định làm gì?”
Tôi nói mình vừa bị một tên đàn ông biến thái trên mạng chế nhạo, không thể thua, phải thắng.
Ông già lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ như thế có gì đáng bận tâm, cần gì đến máy bay.”
Tôi đáp: “Hắn chê bai gu thẩm mỹ của con.”
Ông già lập tức bật dậy, nghiêm túc nói: “Thẩm mỹ đáng là gì! Lấy tiền đè chết hắn cho bố!”
Tôi liếc nhìn đôi dép lê đỏ trên chân ông ấy, chợt nhận ra chỉ có những người có cùng cảnh ngộ mới có thể đồng cảm với nhau.
Tôi chụp vài tấm ảnh chiếc máy bay trong nhà, đặc biệt tập trung vào phần nội thất xa hoa, tinh tế bên trong.
Trong lòng không khỏi cảm thán, trước đây từng chế giễu việc bố mua máy bay là lãng phí, giờ mới biết đó chính là tầm nhìn xa trông rộng.
Tôi giả vờ thờ ơ đăng ảnh lên.
Phần bình luận lập tức bùng nổ.
“Đây không phải tiểu thư nữa, mà là công chúa rồi!”
“Đặt ghế sofa màu vàng nâu trong máy bay riêng, hahahaha, chắc chiếc máy bay cũng muốn khóc lắm.”
“Bình luận phía trên, gọi là màu vàng nâu có hơi quá đáng đấy? Rõ ràng đây là màu của tiền bạc.”
“Tôi không làm bảo vệ nữa, làm chó cũng được.”
“Đột nhiên cảm thấy mọi thứ trong nhà tiểu thư đều rất đẳng cấp, tinh tế, sang trọng, chuyện bị chế giễu chỉ là do người khác không hiểu mà thôi.”
Những người hóng chuyện lập tức nhắc tên người đàn ông tên Lộ dưới video của tôi.
“Nhà có trang trí đẹp đến đâu cũng không bằng một cái bánh xe của máy bay người ta.”
“Lấy đâu ra dũng khí mà dám chế nhạo đại tiểu thư vậy?”
You cannot copy content of this page
Bình luận