Trong ánh mắt của Diệp Nam tràn đầy hoảng loạn, môi run lên không ngừng.
Ánh mắt Sở Minh Châu lướt qua người cô ta, dừng lại ở chiếc túi đang nằm trong tay tôi.
“Thì ra túi của tôi ở đây à.”
Giọng cô ấy trong trẻo lạnh lùng, mang theo một luồng áp lực vô hình.
Tôi theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống tay mình, không ngờ lại có thêm niềm vui bất ngờ.
“Tưởng tôi có cả tủ túi thì không đếm xuể, nên dám chọn một cái trông bình thường để mang đi tặng người khác.”
Sở Minh Châu liếc nhìn Diệp Nam, giọng nói không giấu nổi sự mỉa mai: “Xem ra mấy năm theo cạnh Bàng Văn Thông cũng là vô ích rồi.”
Trình Việt Xuyên thì suýt trợn tròn mắt.
Anh không ngờ, sau khi sự việc bại lộ, Diệp Nam lại âm thầm lặn mất tăm suốt một tháng, vượt qua hai tỉnh để tiếp tục giở lại trò cũ, lần này lại chọn trúng anh.
Càng không ngờ, Bàng Văn Thông – kẻ “trai nghèo hóa phượng hoàng” cưới vào nhà họ Sở – mà sau lưng vẫn còn dám ăn chơi đồi trụy đến mức này.
Tôi vỗ nhẹ lên cánh tay Trình Việt Xuyên để trấn an, sau đó bước lên hai bước, nhấc chiếc túi lên.
“Nếu đã vậy thì trả vật về chỗ cũ thôi. Cô thấy sao, cô Diệp?”
Tay Diệp Nam nắm chặt, không nói một lời.
“Nhưng đồ bên trong là của cô Diệp, cũng nên phân biệt rõ ràng.”
Nói xong, tôi lật ngược tay, dốc toàn bộ đồ trong túi ra lần nữa.
Những món đồ mà tôi nhét bừa vào ban nãy lại loảng xoảng rơi xuống đất.
Thêm dầu vào lửa – loại chuyện này tôi rất rành, lại còn vô cùng tận hưởng.
Không khí trong hội trường cuối cùng cũng bắt đầu ồn ào, vô số ánh mắt hiếu kỳ không kiềm được mà liếc nhìn, rồi đồng loạt hít sâu một hơi.
Dưới con mắt của người Trung Quốc vốn ưa kín đáo, những món đồ này bị bày ra trước mặt bao người đúng là… khó mà không đỏ mặt.
Diệp Nam nhắm mắt lại, ngực phập phồng kịch liệt.
Sở Minh Châu chăm chú nhìn đống đồ trên sàn nửa phút, khóe mắt vì giận dữ mà ửng đỏ.
Trước bao ánh mắt dõi theo, cô ấy giơ tay lên, tát Diệp Nam một cái thật mạnh.
Diệp Nam ôm mặt, nước mắt tuôn không ngừng vì đau.
Không cho cô ta kịp thở, Sở Minh Châu liền túm lấy tóc cô ta, giật mạnh xuống dưới.
Vì mất thăng bằng, Diệp Nam ngã quỵ xuống đất, cổ áo choàng cũng bị kéo lệch, lộ ra một khoảng lớn da thịt.
Trình Việt Xuyên lập tức quay người đi, không quên đưa tay kéo tôi: “Em cũng đừng nhìn nữa.”
Tiếng chất vấn lại vang lên.
“Miếng giẻ lau nhà đó cũng là của cô à?”
“Gan các người cũng lớn thật, dám giở trò bậy bạ trong nhà tôi.”
Giọng Sở Minh Châu cao vút, rõ ràng là đã bị tức đến không thể kiềm chế.
Cô ấy hướng ra cửa quát lớn: “Bàng Văn Thông! Anh cút vào đây cho tôi!”
Tôi lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy bên ngoài cánh cửa nơi Sở Minh Châu bước vào, còn có một người đàn ông đang đứng.
Nghe tiếng, hắn lập tức chạy vào, cái bụng mỡ rung lên bần bật, đứng bên cạnh Sở Minh Châu, nặn ra một nụ cười lấy lòng.
Sở Minh Châu liếc nhìn Diệp Nam đang ngồi bệt dưới đất, cười tủm tỉm hỏi: “Xót không?”
Bàng Văn Thông lắc đầu như cái trống lắc: “Bà xã bà xã, anh sai rồi! Đều tại con tiện nhân này quyến rũ anh!”
Tôi trợn mắt, đúng là một đám cặn bã tụ lại.
Diệp Nam đột nhiên bật cười, có chút yếu ớt, có chút chua chát.
Cô ta vén mấy lọn tóc rối trước trán, nhẹ giọng nói: “Bàng Văn Thông, bây giờ mới tỏ lòng trung thành… không phải hơi muộn rồi sao?”
“Những lời anh từng nói với tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ.”
“Anh gả vào nhà họ Sở, toan tính chiếm đoạt cơ nghiệp nhà người ta! Trên bao cao su còn chọc lỗ mà Sở Minh Châu không hề hay biết…”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Lời còn chưa dứt, Bàng Văn Thông đã đá mạnh một cú vào bụng cô ta.
Sức đàn ông vốn lớn, mà cú này lại là trong cơn kích động, Diệp Nam lập tức co quắp dưới đất, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.
Sở Minh Châu chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Khi thấy Bàng Văn Thông quay đầu lại cười nịnh với mình, cô ấy tát thẳng vào mặt hắn một cái.
Sau đó rút từ trong túi ra một tờ đơn ly hôn, ấn mạnh lên người hắn.
“Nhà họ Sở… anh khỏi cần quay về nữa.”
Việc tìm được Sở Minh Châu thật ra chỉ là một sự tình cờ.
Vệ Khiêm Nguyệt khi nghe tôi kể chuyện Trình Việt Xuyên bị đâm xe đã liên tưởng đến một khách hàng của cô ấy — chính là Sở Minh Châu.
Trong lần trò chuyện đó, cô ấy vô tình nói ra rằng người quyến rũ chồng mình tên cũng là Diệp Nam, nhưng sau khi bị lật tẩy, Diệp Nam ôm tiền chạy trốn.
Lúc Bàng Văn Thông và Diệp Nam lên trang nhất chuyên mục xã hội, tôi và Sở Minh Châu đang cùng nhau soạn bản thảo.
Khi đoạn video camera giám sát bắt đầu lan truyền trên mạng, Sở Minh Châu lập tức lấy tên thật trình báo lên cơ quan quản lý công thương, tố cáo công ty “sáng tạo” kia hoạt động trá hình.
Còn tôi, dựa vào sức nóng của vụ việc, đăng bài bóc trần kế hoạch đào tạo tiểu tam lên các nền tảng mạng xã hội.
Không giống trước đây, nơi phần bình luận từng tràn ngập những câu đùa cợt, lần này là một biển người đầy phẫn nộ và khinh miệt tiểu tam.
Bàng Văn Thông yếu thế, dưới áp lực từ nhà họ Sở đã từ bỏ ý định níu kéo, chấp nhận ký đơn ly hôn.
Diệp Nam thì đem số tiền từng moi được từ Bàng Văn Thông giao nộp lại cho luật sư của Trình Việt Xuyên.
Còn chuyện một kẻ trắng tay như Bàng Văn Thông có quay lại tìm Diệp Nam đòi tiền hay không, thì không còn nằm trong phạm vi tôi quan tâm nữa.
Một việc đã dồn tâm sức làm đến tận bây giờ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Tôi nâng ly hướng về phía Sở Minh Châu: “Cảm ơn cô vì đã không ngại đường xa đến tận đây giúp đỡ.”
“Giúp cô cũng là giúp chính tôi.” Sở Minh Châu cụng ly.
“Tôi cũng phải cảm ơn cô vì đã tiết lộ tung tích Diệp Nam, để tôi có thể dứt khoát thoát khỏi hai kẻ rác rưởi đó.”
Mây đen trên trời đã tan, vài ngôi sao đã bắt đầu lấp lánh.
Nhìn ra từ cửa sổ kính sát đất, đó là một khởi đầu mới — một cuộc sống hoàn toàn mới.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận