Cô ta vẫn còn cứng miệng, ngẩng cổ lên, vẻ mặt tỏ ra đầy lý lẽ: “Tôi chỉ đến để trả tiền.”
“Tiền đâu?”
“Tất cả mấy thứ này có giá trị…” Tôi đá đá mấy món đồ vương vãi dưới đất, ánh mắt hứng thú nhìn cô ta: “Hay là… cô có giá?”
7.
Sắc mặt Diệp Nam tái nhợt, như thể vừa phải hứng chịu một cú sốc không thể chịu đựng nổi.
Giây tiếp theo, cô ta xoay người lao ra khỏi phòng.
Tôi nhét vội đống đồ vương vãi trên sàn vào túi, rồi nhanh chóng bước theo sau.
Trong hội trường tiệc, quá nửa khách đã rời đi, nhưng vẫn còn một số người ở lại trò chuyện làm ăn.
Vừa thấy tôi xuất hiện ở cửa, khóe môi Trình Việt Xuyên liền cong lên, bước về phía tôi.
Chỉ mới đi được hai bước, thì bị một người phụ nữ lao ra giữ lại.
“Giám đốc Trình, cô ta chẳng nói chẳng rằng liền tát em một cái, anh xem này!”
Diệp Nam túm lấy tay áo Trình Việt Xuyên, khóc lóc như mưa như gió, vẻ mặt như vừa chịu uất ức tày trời.
Rõ ràng những người xung quanh cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho bối rối.
Trình Việt Xuyên cau mày, dứt khoát gạt tay cô ta ra.
Diệp Nam buông thõng hai tay, chạm vào lớp vải áo choàng, mặt không thể tin nổi, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Việt Xuyên…”
Trình Việt Xuyên bật cười lạnh: “Cô này, tôi với cô quen thân lắm sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Nam từ kinh ngạc chuyển thành khó tin, cuối cùng hóa thành độc ác, như thể muốn liều mạng một phen.
Cô ta gào lên: “Trình Việt Xuyên! Anh dám làm mà không dám nhận! Anh còn là đàn ông không?!”
Âm thanh trò chuyện trong hội trường lập tức nhỏ lại, nhưng mọi người vẫn giữ lễ, giả vờ như không nhìn, duy chỉ có ánh mắt hơi liếc nghiêng.
Trình Việt Xuyên còn chưa lên tiếng thì tôi đã gọi một nhân viên phục vụ đến.
“Vui lòng đóng cửa giúp tôi, nhớ đảm bảo camera vẫn đang ghi hình bình thường.”
Rồi tôi nâng giọng, để cả hội trường nghe thấy rõ: “Thật xin lỗi, chuyện liên quan đến danh dự nhà họ Trình và họ Mạnh, nên mạo muội làm phiền mọi người một chút.”
Mọi người đồng thanh nói “không sao”.
Quả thực là không sao.
Mấy chuyện kiểu như ngoại tình hay bắt gian giữa chốn hào môn tuy chẳng lạ gì, nhưng được tận mắt xem diễn cảnh thật thì ai mà không thích?
Tôi khoanh tay trước ngực, giọng thản nhiên: “Chồng ơi, vị tiểu thư đây có quan hệ gì với anh vậy?”
Trình Việt Xuyên điềm nhiên đáp: “Quan hệ nợ nần.”
“Tán gẫu riêng tư có hơi vượt giới hạn nhỉ? Làm to chuyện thế này không hay chút nào.”
Khóe môi Trình Việt Xuyên khẽ nhếch, cười dịu dàng: “Vợ quên rồi à? Sau khi cô ấy đâm xe anh, người anh để lại WeChat là của em đó.”
Sắc mặt Diệp Nam tái xanh trong nháy mắt, hoàn toàn mất đi khí thế vừa nãy.
Cô ta nghiêng đầu, trừng mắt nhìn tôi, giọng rít qua kẽ răng: “Chỉ là hiểu lầm thôi…”
“Ồ, hiểu lầm.” Tôi mỉm cười: “Vậy mấy lần nửa đêm cô diện đồ xuyên thấu, tất đen sexy cũng là hiểu lầm à?”
Lời ám chỉ rõ rành rành, không khí lập tức xôn xao.
Phụ nữ trong hội trường đồng loạt nhìn Diệp Nam thêm mấy lần, một vài người đàn ông thì bắt đầu tránh ánh mắt.
Tôi không để cô ta kịp biện minh, tiếp tục nói: “Đã là tôi hiểu nhầm, vậy tôi xin gửi cô Diệp một món quà để tỏ ý xin lỗi.”
Tình tiết xoay chuyển khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, không ngờ tôi lại “nhẹ nhàng bỏ qua” như vậy.
Trong đám đông có người tính nóng không nhịn được, liếc xéo buông một câu: “Mềm như bánh bao.”
Cửa hội trường bật mở, một người phụ nữ lạnh lùng, khí chất sắc bén bước vào.
Sắc mặt vốn đỏ trắng lẫn lộn của Diệp Nam, khi thấy người đó, lập tức biến thành tro tàn.
Cô ta vô thức lùi lại hai bước, liền bị tôi giữ chặt lấy tay.
“Cô Diệp không sao chứ?”
8.
Sở Minh Châu – tiểu thư nhà họ Sở ở thành phố Bách Sơn, cách đây năm tiếng lái xe – là người tôi đặc biệt mời đến.
Cô ấy chậm rãi bước đến trước mặt, tôi liền thả tay đang giữ chặt Diệp Nam ra, lùi lại hai bước để nhường sân khấu.
You cannot copy content of this page
Bình luận