Anh kéo gối ra để sang một bên, vươn tay vạch cổ áo ngủ vải bông của tôi ra nhìn.
“Thỏ gì cơ?”
Sau đó lập tức bị tôi tát cho một cái lăn ra.
…
Trời vừa tờ mờ sáng, tôi gửi tin nhắn trả lời cho Diệp Nam.
【Đã xóa rồi, yên tâm.】
Tôi hoàn toàn không lo lắng sự lạnh nhạt này sẽ khiến Diệp Nam rút lui.
Một đối tượng khó cưa như vậy mà bị cô ta chinh phục, đối với cô ta chẳng khác nào một thành tựu lớn lao.
Có điều cũng đến lúc nên thay đổi thái độ một chút, để cô ta nếm chút “ngọt ngào”.
Tôi bắt đầu dùng hình tượng của Trình Việt Xuyên để từ tốn trò chuyện cùng cô ta, từ các phương án xác định trách nhiệm dần dần chuyển sang những đề tài đời sống thường nhật.
Trong khoảng thời gian đó, cô ta lại “lỡ tay” gửi thêm hai, ba tấm ảnh gợi cảm, tôi cũng khéo léo đáp lại bằng vài phản hồi tích cực.
Coi như đặt một bông hoa lên cái bẫy.
Chưa đầy nửa tháng sau, Diệp Nam đã định tuyên bố thu lưới.
【Tổng giám đốc Trình, tối nay anh có rảnh không?】
【Tôi đã đặt phòng ở Đông Di Hotel, số phòng 2306, tôi muốn đưa tiền trực tiếp cho anh.】
Khách sạn Đông Di, trùng hợp là hôm nay Trình Việt Xuyên cũng có công việc ở đó.
Cô ta rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, có vẻ như đã nóng lòng muốn ra tay hành động.
Tôi uống một ngụm nước rồi nhắn lại.
【Vừa hay có một hoạt động thiện nguyện ở Đông Di, kết thúc lúc 9 giờ tối, gặp nhé.】
Đến đi, tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà lớn.
Trình Việt Xuyên có một phòng riêng cố định ở khách sạn Đông Di, tôi đến sớm, ngồi đó đếm từng phút từng giây trôi qua.
8 giờ rưỡi, sự kiện gần kết thúc.
Tôi chỉnh lại mái tóc trước gương, trong lòng có chút hồi hộp xen lẫn phấn khích về những gì sắp xảy ra.
Cửa phòng 2306 mở ra cùng tiếng “tít tít” của mật mã, rèm cửa bên trong được kéo kín, ánh đèn lại là một màu tím mờ mờ.
Hồng Môn Yến.
Tiếng giày cao gót vang lên đều đều bên tai, theo sau đó là một giọng nữ mềm mại quyến rũ lọt vào tai tôi.
“Anh Trình~”
Tôi từ từ xoay người lại, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Diệp Nam.
Hôm nay cô ta diện một bộ đồ ren lưới ôm sát, phần ngực là một cánh bướm xuyên thấu, lớp vải mỏng manh chỉ vừa đủ che đi làn da trắng như tuyết.
Tôi đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Ánh mắt lấp lánh của cô ta thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, theo bản năng đưa tay che lại phần ngực lộ liễu.
“Trình Việt Xuyên đang ở hội trường tầng 9.”
Tôi bước về phía cô ta, dừng lại khi chỉ còn cách khoảng một mét.
“Không phải nói là trả tiền sao? Đưa cho tôi cũng vậy thôi.”
Dưới ánh đèn tím mơ màng, sắc mặt Diệp Nam trở nên khó coi: “Cô…”
Tôi nhìn xuống cô ta từ trên cao, tiện tay cầm lấy chiếc túi mà cô ta đặt bên cạnh.
“Chúng ta từng gặp rồi, cô không nhận ra tôi sao? Tôi là vợ của Trình Việt Xuyên.”
Diệp Nam run môi, lặng lẽ kéo chiếc áo choàng tắm trên ghế sofa quấn chặt lấy người, sau đó chậm rãi nhận lại túi, cúi đầu lục tìm bên trong.
Trong chiếc túi hiệu màu đen viền vàng đó, toàn là những thứ chỉ đàn ông và phụ nữ dùng vào ban đêm.
Kết hợp với ánh đèn tím mờ bao quanh, giống hệt một mê trận quyến rũ dành riêng cho việc săn mồi.
Mọi thứ đã sẵn sàng – chỉ thiếu mỗi tiền.
Ngón tay thon dài của Diệp Nam đặt lên miệng túi, ngẩng đầu lên, cố gắng nở nụ cười gượng gạo.
“Tôi… tôi bất cẩn quá, ra khỏi nhà lại cầm nhầm…”
Tôi vung tay tát cho cô ta một cái, chặn ngang lời biện minh của cô ta ngay tại cửa miệng.
Vết bàn tay năm ngón nhanh chóng in lên má.
Tôi xoay xoay cổ tay phải, lực vừa rồi dùng mạnh quá, có chút đau.
Diệp Nam sững người, hoàn toàn choáng váng trước cú tát bất ngờ, khóe mắt lập tức ngấn lệ.
Giọng cô ta run rẩy: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Tôi giật lấy túi cô ta, lật ngược lại dốc hết lên người cô ta, đống đồ bên trong rơi xuống phát ra những tiếng “lách cách” rõ ràng.
“Cô nói xem tôi dựa vào cái gì?”
You cannot copy content of this page
Bình luận