4.
Diệp Nam lại lấy cớ trả tiền để liên hệ với Trình Việt Xuyên, tôi liền chỉ cô ta đến thẳng văn phòng anh.
Văn phòng của Trình Việt Xuyên là một căn phòng khép kín, bên trong có một gian để nghỉ ngơi, khu vực làm việc thì có gắn camera, hình ảnh trong phòng hiển thị rõ mồn một trên màn hình trong gian nghỉ.
Trình Việt Xuyên có phần không được tự nhiên, liên tục liếc mắt nhìn về phía camera.
Tội cho anh, phải cùng tôi diễn màn kịch này.
Tôi chống cằm, thương xót anh ba giây qua màn hình, rồi lập tức dời mắt, chăm chú nhìn về phía cửa lớn.
Diệp Nam xuất hiện.
Cô ta mặc một bộ đồng phục thủy thủ màu trắng pha xanh lam, giữa một tòa nhà đông đúc người qua lại, lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Giám đốc Trình, em mới xoay được ngần này, phần còn lại mong anh cho em thêm thời gian.”
Cô ta đặt một xấp tiền lên bàn làm việc của Trình Việt Xuyên, cười rạng rỡ và đầy tự tin.
Khi cúi người, bàn tay đẹp đẽ của cô ta đặt lên ngực che đi hàng nút áo sắp bung ra.
Áo trên người cô ta dường như hơi chật, khiến vóc dáng trông càng thêm đầy đặn.
“Ừm.”
Trình Việt Xuyên không ngẩng đầu lên, cả hai lập tức rơi vào im lặng.
Anh đưa tay cầm lấy ly nước, lắc nhẹ vài cái, bên trong hoàn toàn không có giọt nào.
Diệp Nam thấy vậy, đảo mắt một vòng, vòng qua bàn đến bên cạnh Trình Việt Xuyên, giọng nói dịu dàng uyển chuyển.
“Để em giúp anh.”
Cô ta không đợi Trình Việt Xuyên đồng ý, tự động cầm lấy ly nước đi đến quầy pha chế gần cửa.
Dưới ống kính giám sát, váy cô ta lay động theo từng bước chân, đôi chân dài trắng nõn cực kỳ nổi bật.
Tôi nheo mắt lại, như đang nhìn một con công chuẩn bị xòe đuôi.
Diệp Nam mang nước quay lại, gần như trong khoảnh khắc đó, nước như được “định vị”, đổ thẳng lên đùi Trình Việt Xuyên.
“Xin lỗi xin lỗi!”
Cô ta vội lấy khăn giấy xin lỗi rối rít, rồi cúi người lau đi lau lại trên chỗ vải bị ướt.
Tôi đảo mắt, thầm thở dài trong lòng: chiêu trò quá cũ rồi, đến cả truyện tổng tài tám trăm năm trước cũng không còn xài kiểu này.
Trình Việt Xuyên lập tức đứng bật dậy, né cô ta một khoảng tám trượng, ngẩng đầu nhìn về phía camera với ánh mắt tràn đầy tan vỡ.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Cô Diệp, nếu không còn chuyện gì thì mời cô về cho. Tôi còn rất nhiều việc, không thể lãng phí thời gian.”
Diệp Nam vẻ mặt đầy áy náy, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu: “Xin lỗi.”
Thấy cô ta rời đi, Trình Việt Xuyên lập tức đẩy cửa bước vào phòng nghỉ, sắc mặt cực kỳ khó coi, rõ ràng đã nhẫn nhịn rất lâu.
Việc chỉ Diệp Nam đến công ty anh là do tôi chợt nghĩ ra, tôi cũng vội vàng chạy đến nên không kịp giải thích với anh.
Chỉ kịp nói: Diệp Nam nói đến trả tiền, cứ để xem thử.
Tôi vội giơ tay lên: “Em có thể giải thích!”
Anh nhướn mày, chờ tôi nói tiếp.
“Hôm ấy, em đã đến cái trung tâm đó.”
Tôi kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện hôm ấy không sót một chữ, nhắc đến khóe môi suýt không nén được nụ cười.
“Em nói chồng em có một ‘bạch nguyệt quang’, rất thích đồng phục thủy thủ.”
Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười đầy hứng thú: “Sao anh không biết, em lại thích mặc thủy thủ phục.”
Tôi sững người hai giây, rồi rút ra kết luận.
Ồ, anh đang tỏ tình à? Hóa ra, em là ‘bạch nguyệt quang’ của anh.
Tôi không đáp, chỉ thấy Trình Việt Xuyên hít sâu một hơi, giơ tay đếm từng ngón một.
“Chồng dạo này lạnh nhạt với tôi.”
“Xã giao về toàn mùi rượu, ngã lăn ra ngủ, thỉnh thoảng còn ngủ riêng.”
“Không thèm để ý đến ba bữa ăn vợ chuẩn bị.”
Mỗi câu anh nói, sắc mặt càng đen, đến cuối thì nghiến răng nghiến lợi.
“Vu oan giá họa kiểu này mà để mẹ anh nghe được, thể nào cũng lột da anh.”
Tôi hiếm khi cảm thấy đuối lý, vội cười xòa làm lành.
Anh cầm điều khiển trong tay, bấm một cái là văn phòng khóa cửa, bấm thêm cái nữa là cửa kính mờ sương.
Ơ kìa??
You cannot copy content of this page
Bình luận