Tôi mím môi, gõ tin nhắn trả lời.
【Không khéo, chiều nay tôi đi công tác, cô có thể liên hệ với vợ tôi.】
Trước tiên thử thăm dò xem cô ta có bao nhiêu đạo đức, để còn biết nên dùng chiêu gì.
Cô ta không làm tôi thất vọng, gần như ngay lập tức trả lời.
【Sợ là vợ anh chưa rõ tình hình, em đợi anh công tác về rồi nói chuyện.】
Tôi tiết kiệm lời, chỉ nhắn một chữ:【Được.】
Điều thú vị nhất trong việc câu cá chính là quăng mồi rồi chờ cá cắn câu, nhưng nếu quá tham lam, cần câu cũng sẽ trở thành công cụ kéo người xuống nước.
Cô ta xem Trình Việt Xuyên là con cá, vậy tôi sẽ dùng Trình Việt Xuyên làm cần câu.
3.
Tôi lại dò hỏi Vệ Khiêm Nguyệt thêm một chút, phát hiện ra bọn họ cực kỳ kín kẽ, ngụy trang trung tâm đào tạo thành một công ty sáng tạo.
Bên ngoài thì tuyên bố rằng họ chuyên điều hòa mâu thuẫn và khác biệt giữa vợ chồng, người yêu bằng những ý tưởng sáng tạo xuất sắc.
Một ngành nghề bẩn thỉu được giấu kín dưới vỏ bọc của sự lãng mạn và bất ngờ.
Tôi lần theo đầu mối tìm đến nơi.
Mặt tiền không lớn, nhìn từ bên ngoài thậm chí có thể coi là khá khiêm tốn, không mấy bắt mắt.
“Chào chị, tôi có thể giúp gì cho chị?”
Vừa bước chân vào cửa, đã có một người phụ nữ tiến đến đón tiếp.
Cô ta cười đúng mực, nhưng ánh mắt khi nhìn tôi lại thoáng qua chút nghi ngờ.
Tôi giả vờ như khó nói, ngập ngừng ba giây rồi nói nhỏ: “Tôi… dạo này chồng tôi có vẻ hơi lạnh nhạt với tôi.”
“Tôi hiểu rồi, chị ngồi chờ một chút, tôi sẽ sắp xếp người.”
Trên tường có một khung kính liệt kê danh sách các chuyên viên hoạch định, tên Diệp Nam nằm ở hàng đầu tiên.
Tôi chặn bước chân cô ta lại khi cô ta chuẩn bị rời đi: “Chuyên viên của các chị phân cấp thế nào vậy? Tôi muốn người chất lượng cao một chút.”
“Bọn tôi phân theo thành tích, những chuyên viên cấp cao đều xử lý công việc rất ổn thỏa.”
Cô ta vẫn mỉm cười, chỉ là khi quay đi còn lén liếc nhìn tôi vài lần, như thể đang xác nhận điều gì đó.
Tôi vờ như không thấy, chỉ mỉm cười nhìn danh sách chuyên viên treo trên tường.
Thành tích…
“Chào chị, tôi là chuyên viên cấp cao – Diệp Nam.”
Tôi cụp mắt xuống một chút, mỉm cười thân thiện với người phụ nữ đang ngồi đối diện.
Quả nhiên là cô ta.
Trong giới thượng lưu, trừ khi cố ý giấu việc kết hôn, quan hệ vợ chồng gần như là chuyện ai cũng biết, tên của chồng và vợ thường được nhắc đến cùng nhau.
Với kiểu trung tâm đào tạo thế này, mạng lưới quan hệ chắc chắn nhạy bén hơn người thường.
Người phụ nữ lúc nãy có lẽ đã nhận ra tôi là ai, lại biết Diệp Nam đang “tấn công” Trình Việt Xuyên, nên mới sắp xếp để cô ta ra nói chuyện với tôi.
Không gì hiệu quả hơn việc trò chuyện với chính thất để khai thác sở thích của đại gia.
Tính toán của họ là “phú quý cầu trong hiểm”, nhưng không biết chính mình cũng đang đánh cược trong hiểm nguy.
Diệp Nam tỏ ra như một chuyên gia tư vấn tâm lý giỏi lắng nghe, dịu dàng nói với tôi: “Nếu chị không ngại, có thể tâm sự với tôi một chút.”
Tôi làm ra vẻ mất tinh thần, bịa vài chuyện lặt vặt chẳng mấy quan trọng để làm nền.
Diệp Nam lập tức đi theo mạch câu chuyện, đưa ra lời khuyên: “Vậy thì nếu chồng chị thích điều gì, chị có thể thử chiều theo một chút.”
“Anh ấy…” Tôi cố ý ngắt quãng, lộ vẻ khó xử: “Anh ấy… thích mấy thứ mang tính kích thích một chút, nhưng chuyện này tôi không làm được.”
Cô ta có vẻ suy nghĩ, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tôi cố nén khóe môi đang muốn nhếch lên, nghiêm túc nói bừa: “Nào là đồ hầu gái, tất da đen… chỉ nghĩ thôi cũng nổi da gà.”
Diệp Nam mỉm cười phụ họa: “Ừm… đúng là khẩu vị nặng thật.”
Sau khi dùng thân phận người vợ thất vọng để tiết lộ thêm vài “sở thích” của Trình Việt Xuyên, tôi hài lòng rời khỏi nơi đó.
Những diễn biến tiếp theo, tất cả đều đã nằm trong kế hoạch.
You cannot copy content of this page
Bình luận