Công Ty Đào Tạo "Bé Ba"

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

2.

 

Một tuần trước, khi tôi đang tán gẫu với bạn thân về mấy chuyện Trình Việt Xuyên bị đâm đuôi xe, sắc mặt cô ấy bỗng thay đổi.

 

“Tinh Nhiên, có khi nào Trình Việt Xuyên bị ai đó nhắm vào rồi không?”

 

Tôi mù tịt, không hiểu gì cả.

 

Vệ Khiêm Nguyệt cúi đầu lướt điện thoại, rồi đưa một đoạn video cho tôi xem.

 

Một tài khoản marketing đang dùng giọng điệu gây sốc để nói về một hiện tượng khiến người ta sụp đổ tam quan.

 

Tên gọi dân gian: Kế hoạch đào tạo “bé ba”.

 

Ba trăm nghìn một buổi học, không chỉ có giảng viên chuyên nghiệp mà còn có cả các “tiền bối” từng thành công lên làm chính thất đến tận nơi hướng dẫn.

 

Họ cầm tay chỉ việc từ cách xây dựng hình ảnh trên mạng xã hội, từng câu từng chữ dạy kỹ năng trò chuyện, thậm chí cả những kỹ năng “chăn gối” cũng đều truyền lại không giấu nghề.

 

Sau khi hoàn thành khóa học, học viên sẽ thiết kế đủ loại tình huống tình cờ gặp gỡ để dụ dỗ các đại gia từng bước rơi vào lưới tình.

 

Đâm đuôi xe, chính là cách dễ nhất, trực tiếp nhất, không tốn công nghĩ nhiều nhất.

 

Điều khiến tôi choáng váng hơn chính là các bình luận bên dưới.

 

【Đến ba trăm nghìn mà tôi còn không có, đúng là không có duyên làm tiểu tam rồi.】

 【Sau này mấy ông đại gia tụ họp, không chừng phát hiện ra vợ mình đều học cùng một lớp.】

 【Có thể nộp trước 500 không, lên chính thất rồi nộp nốt 29500.】

 【Nghe nói vợ của xxx chính là leo lên nhờ cách này đó!】

 【Cô giáo ơi, đàn ông học được không?】

 

Họ dùng sự hài hước tự cho là duyên dáng để xóa nhòa một thực tế méo mó về nhân sinh quan.

 

“Dù tớ không nghi ngờ nhân phẩm của Trình Việt Xuyên.”

 

Vệ Khiêm Nguyệt mặt mày nghiêm túc, mấy câu nói kéo tôi ra khỏi đống bình luận.

 

“Nhưng tớ có một khách hàng, chồng chị ấy đã mắc câu, ngày nào cũng chuyển tiền cho tiểu tam, hoặc mua hàng hiệu cho cô ta.”

 

Tôi suy nghĩ một lúc, chợt lóe ra một kế trong đầu.

 

Nhà họ Trình tuy không phải giàu nhất vùng, nhưng gia sản cũng thuộc loại khá giả, Trình Việt Xuyên lại là cậu ấm đẹp trai, bị nhắm vào cũng chẳng có gì lạ.

 

Khi tôi kể lại cho Trình Việt Xuyên về vụ việc hoang đường này, thì đúng lúc chiếc xe thứ ba của anh vừa được gửi đi sửa. 

 

Nghe xong, anh cũng tỏ ra cực kỳ phiền não.

 

Chuyện như những mũi tên bay trong không khí, không thể nào né tránh, còn việc phản kích lại chẳng khác nào tung mấy cú đấm vào khoảng không, hoàn toàn vô ích.

 

“Nếu còn lần sau, anh cứ cho cô ta thông tin liên lạc.”

 

Trình Việt Xuyên cau mày, còn tôi thì càng nghĩ càng thấy hào hứng.

 

“Cho thông tin liên lạc của em ấy.”

 

Anh giãn mày, lắc đầu than: “Tội lỗi thật.”

 

Trình Việt Xuyên và tôi là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, anh quá rõ phong cách hành sự của tôi.

 

Từ nhỏ tôi đã lắm mưu nhiều kế, chưa từng là loại người dễ đối phó, gọi là quỷ nhỏ phá làng phá xóm cũng chẳng ngoa.

 

Người này rơi vào tay tôi, xem như cô ta xui xẻo.

 

Trang cá nhân WeChat được Diệp Nam chăm chút kỹ lưỡng không ngoài dự đoán đã mở cho tôi xem, tần suất đăng bài rất cao.

 

Lần đăng đầu có thể truy ngược về ba tháng trước, xem ra cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc “gặp gỡ tình cờ” lần này.

 

Trà bánh tinh xảo, món ăn được trang trí cầu kỳ, bó hoa đặt trong bình, dáng người nuột nà trong phòng gym – mọi khung hình đều thể hiện sự yêu đời của chủ nhân.

 

Ngay cả tư thế và góc độ chụp ảnh selfie cũng được tính toán kỹ lưỡng, phát huy tối đa lợi thế vóc dáng và tỷ lệ cơ thể.

 

Nhưng mà… mục đích này có phải rõ ràng quá rồi không?

 

Nếu cô ta không có ý định làm tiểu tam leo lên chính thất, tôi thật sự sẽ chân thành mà ngưỡng mộ.

 

Tôi đang xem đến say mê thì bỗng phía trên hiện lên một tin nhắn mới.

 

【Diệp Nam: Anh Trình, chiều nay anh có rảnh không?】

 

Từ chối thẳng thừng thì không hợp lẽ thường.

 

Nếu đẩy Trình Việt Xuyên ra ngoài, không chừng tôi còn bị mắng.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page