Công Lược Thất Bại Rồi

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Ta nghe vậy, lòng lại chẳng chút lay động.

 

Trước kia, ta sẽ vì những lời như thế mà đau khổ.

 

Giờ thì không. 

 

Ta đã chai sạn rồi.

 

Ta chỉ lạnh lùng nhìn tất cả, như một kẻ bàng quan chẳng liên can gì đến vở kịch này.

 

Thậm chí, ta còn bắt đầu mong Bạch Cảnh Thần sớm nghiền nát hài cốt của ta, để ta thật sự được giải thoát.

 

Bởi những ngày tháng như thế này, đối với ta, đã chẳng còn chút ý nghĩa gì.

 

  1.  

 

Sau khi yến cập kê qua đi, trong cung lại rộ lên tin đồn — Bạch Cảnh Thần định lập Sở Tuyết Nhi làm hoàng hậu.

 

Nhưng khi mùa đông giá buốt đến, chuyện ấy lại chìm vào yên lặng, như thể tất cả chỉ là lời đồn viển vông vô căn cứ.

 

Mỗi đêm, sau khi hoàn tất tấu chương, Bạch Cảnh Thần liền một mình quay về tẩm cung, ngồi lặng lẽ bên giường, ôm lấy bộ hài cốt của ta.

 

Ánh trăng chiếu lên gương mặt góc cạnh lạnh lùng của hắn, soi rõ nét cô tịch và mờ mịt sâu trong đôi mắt ấy.

 

Hắn cứ ngồi thế cả đêm, như thể đang thầm thì cùng bộ hài cốt của ta bao điều chất chứa.

 

Ta chẳng rõ hắn đang nghĩ gì, cũng không muốn biết.

 

Hệ thống bảo có lẽ là hắn hối hận rồi.

 

Hối hận gì? 

 

Hối hận đã giết ta, hay hối hận vì đã yêu Sở Tuyết Nhi?

 

Ta bật cười khinh bỉ 

 

Tâm tư của Bạch Cảnh Thần, ta chẳng buồn để ý nữa.

 

Hôm ấy, Sở Tuyết Nhi tiến cung cầu kiến, lại bị ngăn ngoài cửa.

 

Nàng ta gọi với vào trong, giọng yếu ớt mang theo nỗi tủi thân: “Cảnh ca ca, Tuyết Nhi cầu kiến.”

 

Nhưng Bạch Cảnh Thần dường như không nghe thấy, tuyệt nhiên không đáp lời.

 

Sở Tuyết Nhi đứng rất lâu ngoài điện, giọng dần khàn lại, đến cuối cùng chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.

 

Nàng ta không hiểu, tại sao người từng sủng ái mình như Bạch Cảnh Thần lại đột nhiên lạnh lùng đến thế.

 

Hắn vẫn chẳng nói một lời, chỉ ôm chặt lấy hài cốt ta, ánh mắt trống rỗng, như thể thế gian này chẳng còn điều chi khiến hắn đoái hoài.

 

Sở Tuyết Nhi chờ mãi rồi cũng đành thất thểu quay về.

 

Ta đứng nhìn tất cả, lòng lặng như nước.

 

Từng có một ta cũng đã thấp thỏm, cũng đã mong chờ tình yêu từ Bạch Cảnh Thần như nàng ta.

 

Nhưng kết cục, chỉ đổi lấy sự lạnh nhạt và tàn khốc từ hắn.

 

Giờ đây, ta đã chẳng còn mong gì nơi hắn nữa. 

 

Thậm chí chỉ mong hắn có thể nhanh chóng nghiền nát bộ hài cốt, cho ta một lần cuối cùng được giải thoát.

 

… 

 

Bạch Cảnh Thần càng lúc càng lạnh nhạt với Sở Tuyết Nhi, ta và hệ thống đều cảm thấy kỳ lạ.

 

“Hắn đang nghĩ cái gì vậy?” Hệ thống hỏi ta.

 

“Ai biết được, có khi là điên rồi.” Ta thản nhiên đáp.

 

Bạch Cảnh Thần bắt đầu vẽ lại chân dung ta hết lần này đến lần khác, từng nét mặt, từng biểu cảm đều sống động như thật.

 

Hắn thậm chí còn ôm hài cốt ta ngủ, miệng không ngừng thì thầm những câu chẳng ai hiểu.

 

“Kiều Kiều, xin lỗi… Kiều Kiều, ta sắp tìm được cách để nàng quay lại rồi…”

 

Mỗi đêm khuya vắng, những lời thì thầm ấy lại vang vọng khắp tẩm điện.

 

Ta nghe hắn lẩm bẩm, chỉ cảm thấy nực cười đến tột độ.

 

Bạch Cảnh Thần, ngươi thật sự điên rồi.

 

  1.  

 

Một cơn đau dữ dội đột ngột ập đến, như có luồng lực lượng khổng lồ xé nát linh hồn, từng dây thần kinh tựa bị lửa dữ thiêu đốt, thống khổ không bút nào tả xiết.

 

“Hệ thống! Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ta hoảng loạn gào lên, mong từ hệ thống tìm được đáp án.

 

Nhưng âm thanh của hệ thống lại yếu ớt vô cùng, ngắt quãng đứt đoạn, như cũng đang trải qua một biến cố nào đó.

 

“Không… không rõ… năng lượng của ta… đang bị rút cạn rất nhanh…”

 

Thanh âm của hệ thống ngày một yếu, rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất trong ý thức.

 

Trước mắt ta tối sầm, toàn thân rơi vào bóng đêm vô tận.

 

Lúc mở mắt ra, ta thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.

 

Hương đàn quen thuộc thoảng bên chóp mũi, ta giật mình mở bừng mắt.

 

Đập vào mắt, là gương mặt thân quen mà xa lạ của Bạch Cảnh Thần.

 

Hắn đứng nơi mép giường, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tràn đầy cuồng hỉ và không dám tin.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page