Giọng hắn trầm thấp, không rõ vui buồn, nhưng từng chữ như lưỡi dao cứa vào tim.
Thì ra, hắn chọn ta — không phải vì yêu, mà là để bảo vệ người kia.
Tim như bị hàn băng phủ kín, từng nhịp từng hơi đều tan biến, không còn chút sinh khí nào.
Niềm mong đợi, tín nhiệm, yêu thương ta từng dành cho Bạch Cảnh Thần, đến giây phút ấy, tất thảy hóa tro tàn, theo gió mà bay đi.
Ta, rốt cuộc cũng đã chết.
Nỗi đau ấy, khắc vào xương tủy, khiến ta vĩnh viễn chẳng còn cảm được ấm áp nhân gian.
Sở Tuyết Nhi rúc trong lòng hắn, ánh mắt đầy lo lắng: “Cảnh ca ca, huynh không sao chứ? Có bị thương không?”
Bạch Cảnh Thần khẽ vuốt mái tóc nàng ta, dịu dàng dỗ dành: “Ta không sao, khiến nàng lo lắng rồi.”
Ánh mắt hắn dịu dàng, giọng nói đầy sủng ái, từng lời từng chữ như từng lưỡi dao găm sâu vào linh hồn ta, róc thịt lột xương.
“Tuyết Nhi, chờ nàng cập kê, ta sẽ lập nàng làm hoàng hậu, cho nàng một đại hôn vinh diệu nhất thiên hạ.”
Hắn tha thiết hứa hẹn, Sở Tuyết Nhi e lệ cúi đầu, nụ cười hạnh phúc dần nở rộ nơi khuôn mặt.
“Cảnh ca ca, muội chỉ cần huynh. Chỉ cần huynh ở bên, muội không sợ gì cả.”
Còn ta — chỉ có thể mở to mắt nhìn hết thảy, mà bất lực vô cùng.
Ta chỉ là một bộ hài cốt lạnh băng, đến khóc cũng không thể.
“Đừng nhìn nữa, Thao Thao, chúng ta đi thôi. Cùng lắm thì hồn phi phách tán, dù sao ta cũng ở bên ngươi.”
Giọng hệ thống nghẹn ngào.
Rõ ràng chỉ là một khối dữ liệu không cảm xúc, nhưng giờ phút này lại dường như cảm nhận được nỗi đau của ta, thậm chí còn bi thương hơn cả ta.
Ta khẽ gật đầu, cảm xúc trong lòng dâng trào như thủy triều.
“Được.”
Ít ra, trong giây phút sau cùng, vẫn còn có hệ thống ở cạnh bên.
Ta lặng lẽ xoay người rời đi, sau lưng là tiếng gió gào trên tường thành, và giọng nói ôn nhu của Bạch Cảnh Thần đang nhẹ dỗ Sở Tuyết Nhi.
9.
Ngày cập kê của Sở Tuyết Nhi, Bạch Cảnh Thần vì nàng ta mà tổ chức một nghi lễ long trọng.
Trong cung đèn hoa rực rỡ, xiêm y lộng lẫy, cảnh tượng một bầu náo nhiệt vui mừng.
Khách khứa từ khắp bốn phương tụ về, mang theo vô số kỳ trân dị bảo vô giá, làm quà mừng cho Sở Tuyết Nhi.
Những bảo vật ấy dưới ánh đèn sáng rực phát ra hào quang chói lóa, thế nhưng lại bị chất đống hờ hững nơi góc điện, như thể trong buổi yến tiệc lộng lẫy này, giá trị của chúng cũng trở nên nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới.
Vì nghi lễ ấy, Bạch Cảnh Thần hao tổn tâm sức.
Hắn thậm chí còn mời cao tăng đắc đạo từ phương xa đến tụng kinh cầu phúc cho Sở Tuyết Nhi, mong nàng ta một đời bình an, an vui thảnh thơi.
Ta đứng một bên, mắt lạnh trông ngó mọi sự, nhớ lại cảnh tượng ngày cập kê của chính mình.
Hôm ấy, chỉ có ta và Bạch Cảnh Thần.
Khi ấy, ta tràn đầy mong ngóng chờ đợi lễ vật hắn chuẩn bị, thế nhưng hắn chỉ trao ta một cây trâm gỗ tự tay khắc nên — thô sơ, giản dị.
Cây trâm ấy, ta từng xem như bảo vật.
Mà giờ nhìn lại, bất quá chỉ là một trò cười.
Là chứng tích cho sự khờ dại và ngây ngô của ta thuở ấy.
“Bộ y này đẹp quá! Là do bệ hạ đích thân thêu đó!”
Sở Tuyết Nhi mặc trên người bộ xiêm y do Bạch Cảnh Thần tự tay thêu, cao hứng khoe khoang trước chúng nhân.
Chuyện ta từng mộng tưởng có được, nay lại thành công cụ để nàng ta khoe khoang giữa tiệc vui.
Ta trông mọi thứ bằng ánh mắt lạnh nhạt, lòng không dậy chút gợn sóng.
Từng có lúc, ta cũng mong một ngày có thể nhận được một bộ xiêm y do Bạch Cảnh Thần tự tay làm.
Tiếc là, cho đến khi bị xử tử, vẫn chẳng chờ được.
“Nghe nói, ngày cập kê của cố Cảnh vương phi, bệ hạ chỉ tặng mỗi một cây trâm gỗ…”
Một người nhỏ giọng thì thầm, nào ngờ lọt vào tai Bạch Cảnh Thần.
Sắc mặt hắn liền trầm xuống, lạnh lùng quát: “Câm miệng! Ngày đại hỉ mà nhắc đến cái người không may mắn ấy làm gì!”
Hắn không muốn để cái bóng của ta làm lu mờ ngày vui của Sở Tuyết Nhi.
You cannot copy content of this page
Bình luận