Thái giám vẫn đang quỳ, đợi hắn trả lời.
Bạch Cảnh Thần bỗng lên tiếng: “Nếu nàng ấy nhìn mà bất an, vậy thì để nàng ấy dọn ra khỏi cung đi.”
Tất cả những người có mặt, bao gồm cả hệ thống, đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Hệ thống không hiểu nổi: “Hắn bị mệt đến đần rồi sao? Đó là Sở Tuyết Nhi đấy, hắn lại nỡ đuổi nàng ta đi?”
Ta cũng chẳng hiểu nổi, ngẩn ngơ nhìn Bạch Cảnh Thần: “Bạch Cảnh Thần, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Không ai cho ta một lời đáp.
Những người có mặt còn chưa kịp hiểu chuyện, thì lại bị một việc khác làm rối loạn tâm thần.
Sở Tuyết Nhi bị bắt cóc.
Cùng bị bắt theo nàng ta — là bộ hài cốt của ta.
“Chử Thao Thao, đời trước ngươi đã tạo nghiệt gì mà kiếp này không chỉ bị quật mộ, đến cả xương cốt cũng chẳng được yên?”
Hệ thống hoảng hốt chẳng kém.
Cả hai chúng ta đều chưa chuẩn bị tinh thần để hồn phi phách tán.
Ta theo sát Bạch Cảnh Thần, lần theo dấu vết tìm được nơi bọn cướp đang ẩn thân.
Trên tường thành cao, gió gào rít, tung bay bụi đất.
Sở Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch, bị tên cướp bóp cổ siết chặt, đến nỗi khó mà thở nổi.
Giọt lệ đọng nơi khóe mắt nàng ta, nỗi kinh hoàng cùng bất lực lan tỏa trong không khí.
Còn bộ hài cốt của ta, như một đoạn ký ức đã bị vứt bỏ, vô tình bị cuốn vào vòng xoáy này.
Lưỡi dao kề sát cổ trắng ngần, một giọt máu chảy theo lưỡi thép, đỏ tươi chói mắt.
“Bạch Cảnh Thần — sống hay chết, tình hay nghĩa, ngươi chỉ được chọn một. Là cứu người đã khuất, hay bảo vệ giai nhân đang trong lòng?”
Giọng tên cướp khàn đặc, vang vọng giữa bức tường trống trải, nhuốm đầy giễu cợt và tàn nhẫn.
Ta và hệ thống đồng loạt nín thở, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Hắn sẽ chọn ai?
Câu trả lời tưởng như đã rõ ràng.
Bạch Cảnh Thần quét mắt qua bộ hài cốt trắng hếu của ta, thần sắc không chút gợn sóng, như thể ta chỉ là tảng đá vô danh nơi ven đường.
Hắn quay sang Sở Tuyết Nhi, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân: “Tuyết Nhi, đừng sợ. Ta sẽ không để nàng gặp chuyện gì đâu.”
Quả nhiên, ta và hệ thống cùng thở dài trong tâm tưởng, tuyệt vọng như sóng lớn nhấn chìm ta.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Cảnh Thần lại làm một chuyện mà không ai ngờ tới.
Hắn nhìn sâu vào mắt Sở Tuyết Nhi một lần cuối, rồi dứt khoát chỉ tay về phía bộ hài cốt của ta.
Giữa lúc tất cả còn ngỡ ngàng, Bạch Cảnh Thần như tia chớp lao lên, trường kiếm trong tay lóe sáng, khí lạnh sắc bén thấu xương.
“Ngươi dám động đến nàng ấy thử xem!”
Ta ngây người, hệ thống cũng ngây người.
Ngay cả tên cướp cũng không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay, trong giây lát không kịp phản ứng.
B
ạch Cảnh Thần chớp thời cơ kéo Sở Tuyết Nhi ra phía sau, che chắn cho nàng ta, mũi kiếm dí thẳng vào yết hầu đối phương.
“Trả bộ hài cốt lại cho ta, ta đảm bảo ngươi bình an vô sự.”
Giọng hắn vững vàng, không hề do dự.
Tên cướp nhìn bộ hài cốt trong tay, lại nhìn Sở Tuyết Nhi được bảo vệ sau lưng hắn, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng ngay khoảnh khắc trả lại hài cốt — muôn tiễn cùng lúc bay ra, tên cướp bị bắn ngã khỏi tường thành.
Bộ hài cốt của ta rơi xuống, nặng nề va vào mặt đất.
Tiếng xương gãy vang vọng trên tường thành, một cơn đau buốt xé tan linh thể ta, khiến ta tưởng như mình sẽ tan biến ngay tức khắc.
Trong mắt Bạch Cảnh Thần thoáng qua một tia đau xót, song hắn không có thời gian quan tâm.
Hắn quay sang nhìn Sở Tuyết Nhi, ánh mắt tràn ngập ôn nhu và hối lỗi.
Hắn dịu giọng hỏi: “Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?”
Sở Tuyết Nhi mắt rưng rưng, khẽ lắc đầu: “Cảnh ca ca, vì sao huynh lại chọn nàng?”
Giọng nàng ta nghẹn ngào, mang theo bối rối cùng hụt hẫng.
Bạch Cảnh Thần trầm mặc giây lát, rồi chậm rãi đáp: “Tuyết Nhi, ta không thể vì một người đã khuất, để nàng mang tiếng ‘yêu nghiệt’.”
Ta lơ lửng trong không trung, bật cười cay đắng.
Ta cứ tưởng hắn mạo hiểm vì ta, vậy mà hai chữ “người đã khuất” kia như một chậu nước lạnh, dội tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng.
You cannot copy content of this page
Bình luận