Công Lược Nhầm Mất Rồi!

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Người phụ nữ tóc dài đang khóc cũng vừa vặn giặt xong tấm thảm.

 

“Phu nhân.” Cô ấy rụt rè gọi tôi: “Như vậy ổn chưa ạ?”

 

“Ổn rồi, chị đã giúp tôi nhiều lắm!” 

 

Tôi vội vàng đem thảm đi phơi trên giá phơi đồ, vừa làm vừa cảm ơn rối rít: “Chị giỏi việc nhà thật đấy! Cảm ơn chị nha, vất vả quá!”

 

Nước mắt của cô ấy đột nhiên ngừng lại.

 

Cô ấy ngây người nhìn tôi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

 

Tôi nhìn gương mặt trắng bệch kia, chân thành nắm lấy tay cô ấy: “Nói thật, sắc mặt chị tệ quá, chắc là thiếu máu. Nhớ ăn nhiều gan heo vào nhé.”

 

Khoé mắt cô ấy lại bắt đầu ửng đỏ.

 

Tôi quay người phơi thêm đồ, đến khi quay lại thì đã không thấy người đâu nữa.

 

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ủa, chị ấy đâu rồi?”

 

Lý Huyền ngước nhìn bầu trời vừa tạnh mưa, ánh sáng le lói, trên môi mang theo một nụ cười rất nhạt.

 

“Đã đi đến nơi cần đi rồi.” 

 

Giọng anh nhẹ nhàng như một đám mây sẽ tan biến chỉ bằng một hơi thở: “Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cô ấy cũng đã được giải thoát.”

 

18.

 

Sàn nhà gần như đã khô, tôi lại đi ra hành lang chỉnh sửa lại mấy khung tranh cho ngay ngắn.

 

Lý Huyền đứng một bên, giúp tôi dùng nước băng xử lý những góc khuất, khiến hiệu suất làm việc của tôi tăng lên không ít.

 

Trên nền hành lang có vẽ một cái trận đồ ngũ giác cực kỳ xấu xí, tôi nghĩ ngợi một chút, tìm sơn màu hồng, tô kín khu vực đó, rồi dán thêm đá lấp lánh lên, biến nó thành một trận pháp thiếu nữ phép thuật.

 

Giờ nghỉ, tôi thấy Lục Quan Kỳ người ngợm lấm lem hôi hám đi ngang qua, lập tức tóm anh ta lại.

 

Tôi bảo Lý Huyền lấy cho một chậu nước, gội sạch đầu tóc của Lục Quan Kỳ, sau đó cầm kéo lên.

 

Chỉ một lát sau, mái tóc dài che mắt của Lục Quan Kỳ đã bị tôi cắt thành kiểu đuôi sói, để lộ gương mặt thanh tú vốn có.

 

“Xem này,” Tôi tự hào khoe với Lý Huyền: “Đẹp trai lắm đúng không!”

 

Lý Huyền hừ lạnh một tiếng: “Cũng thường thôi.”

 

Lục Quan Kỳ líu ríu muốn nói gì đó, nhưng tôi chẳng hiểu câu nào.

 

Anh ta cúi người chào tôi, rồi biến mất ở cuối hành lang.

 

Tối đến, cặp bé gái song sinh bắt đầu chạy tới chạy lui chơi bóng trong nhà.

 

Tôi đón lấy quả bóng, tung hứng mấy cái trong tay.

 

Hai bé nắm tay nhau đi tới trước mặt tôi, đồng thanh nói: “Chơi với bọn em đi.”

 

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống mấy độ, sau gáy tôi lạnh toát.

 

“Không được,” Lý Huyền nói.

 

Hai bé hỏi: “Tại sao?”

 

“Vì cô ấy là vợ anh.”

 

Hai bé ủ rũ cúi đầu.

 

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh cũng ghen với trẻ con à? Đừng nghe anh ấy, chị sẽ chơi với tụi em.”

 

Tôi trả lại quả bóng cho hai bé, rồi mỗi tay dắt một bé, dẫn tụi nhỏ lên hành lang tầng hai.

 

Không thể không nói, sức lực của trẻ con đúng là dồi dào hơn người lớn, chơi một mạch tới tận nửa đêm.

 

Khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, hai cô bé cũng biến mất.

 

Tôi quay đầu hỏi Lý Huyền: “Hai đứa nhỏ đó đâu rồi?”

 

Lý Huyền không trả lời ngay.

 

Anh đi tới bên tôi, đưa tay ôm tôi vào lòng.

 

19.

 

Tôi mở to mắt trong vòng tay của anh.

 

“Lý Huyền.” Tôi khó hiểu gọi: “Sao vậy?”

 

Anh vẫn không nói gì.

 

Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh bao phủ.

 

Bàn tay lạnh như băng của Lý Huyền ôm lấy sau gáy tôi, ép tôi tựa vào vai anh.

 

Hơi thở lạnh như tuyết, thoang thoảng hương bạc hà, như giọt mực rơi vào hồ nước, lặng lẽ lan tỏa trong không khí.

 

Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn của anh: “Cảm ơn em.”

 

Dù không hiểu anh đang cảm ơn điều gì, tôi vẫn giơ tay, chầm chậm ôm lấy anh.

 

20.

 

Công việc sửa chữa căn nhà tiến triển thuận lợi hơn tôi tưởng.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả căn nhà đã thay da đổi thịt.

 

Trong đó có công lao rất lớn của Lý Huyền — năng lực của anh thực sự rất hợp với việc dọn dẹp.

 

Cùng lúc đó, tôi phát hiện các bạn cùng phòng lần lượt biến mất.

 

Đứa bé bị cụt tay thường khóc nức nở vào nửa đêm, người phụ nữ mập mạp bước đi làm mặt đất rung chuyển, ông già chột mắt lúc nào cũng gào to…

 

Mọi người đều lần lượt biến mất.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page