Tôi vẫn còn chìm trong sự thần kỳ vì anh có thể biến hình, Lý Huyền đã bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh nhẹ nhàng đỡ đầu tôi đặt lên đùi mình, đôi chân lạnh như gối nước mát rượi, giọng mềm mại vô cùng.
“Ngủ đi.” Anh nói: “Anh sẽ ở đây bên em.”
14.
Một đêm không mộng mị.
Có lẽ vì cơ thể của Lý Huyền quá thoải mái, nên tôi ngủ một giấc cực kỳ ngon lành.
Tin xấu là, tôi vẫn chưa tìm ra cách để thoát khỏi trò chơi.
Điều này thực sự hơi phiền phức, bởi dù tôi có hoạt động bình thường trong trò chơi, tất cả những điều này đều là giả lập.
Nếu cơ thể thực ngoài đời của tôi không được tiếp năng lượng kịp thời, rất dễ xảy ra vấn đề.
Tôi đã thử gọi điện cho Trần Phù, nhưng tất cả đều hiện kết nối thất bại.
Dường như tôi đã hoàn toàn bị cô lập.
Nhìn tình hình hiện tại, có lẽ đây là một trò chơi yêu cầu phải vượt ải, trừ khi tôi hoàn thành, bằng không không thể dừng lại hay thoát ra giữa chừng.
Chỉ còn biết cầu nguyện rằng trước khi tôi vượt ải xong, cơ thể tôi vẫn còn chống đỡ được.
Tin tốt là, thời gian trong trò chơi và thời gian thực không hoàn toàn tương đương, thời gian trong trò chơi sẽ trôi nhanh hơn một chút.
Nói cách khác, cơ thể tôi hẳn là có thể cầm cự lâu hơn dự tính.
Sau khi thử nhiều lần trong vô vọng với đôi mắt nhắm nghiền, tôi từ bỏ việc giãy giụa, mở mắt ra.
Trước mắt là một khung cảnh khiến tôi nghẹt thở.
Ngoài cửa sổ là bầu trời u ám, thấp thoáng tiếng sấm.
Trong ánh sáng lạnh lẽo ấy, gương mặt của thiếu niên trước mắt trắng mịn như sứ không tì vết.
Anh cúi đầu, mái tóc trắng như tuyết từng sợi rõ ràng, hàng mi dài cong vút tựa như lớp sương lạnh đông kết lại, dày rậm.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, bên khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ gợi cảm.
Dù nhìn từ góc độ nào, gương mặt này cũng hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của tôi.
Một gương mặt kiệt tác.
Tôi chợt nhớ tới cách Trần Phù từng miêu tả.
Đầu ngón tay cảm nhận được một làn hơi lạnh, lúc này tôi mới nhận ra tay mình đang ôm chặt lấy vòng eo anh.
Tôi vội vàng buông tay ra.
Thiếu niên dường như bị cử động làm tỉnh giấc, chậm rãi mở đôi mắt đỏ thẫm ướt át.
“…Tỉnh rồi à?”
Người trước mắt vừa lạ vừa quen, tôi hơi nghẹn lời: “Anh là… Lý Huyền?”
“Ừ.”
Anh khẽ cười, khóe môi cong lên rất nhẹ, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.
Trong lúc nói chuyện, anh hơi nghiêng người, chống một tay lên thái dương, chăm chú nhìn tôi: “Sao vậy?”
Có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ, nên toàn thân anh tỏa ra khí chất mềm mại lười biếng, đôi mắt còn phủ một tầng hơi nước mỏng.
Tôi không hiểu vì sao chỉ sau một đêm mà anh lại thay đổi nhiều đến vậy.
“…Sao anh lại thành ra thế này?”
“Em không thích sao?” Ánh mắt anh vô tội, nhẹ nhàng tiến sát về phía tôi.
“Không phải không thích…”
Anh mỉm cười, kéo tay tôi áp lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ: “Em thích là được.”
15.
Không khí đang rất tuyệt thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Tôi buông tay Lý Huyền ra: “Anh đợi tôi ở đây một lát.”
Lý Huyền ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, tôi đi tới mở cửa, nhìn thấy NPC người đàn ông trung niên hôm qua.
Mới có một ngày không gặp, quầng thâm mắt ông ta lại càng nặng hơn.
“Chào cô, cô Chân Gà.” Ông ta vẫn lịch sự như trước: “Tôi vừa thu thập được một số thông tin hữu ích, đến báo cho cô, chắc chắn sẽ giúp ích cho việc hoàn thành ủy thác.”
“Vào trong nói chuyện nhé?”
“Không cần, không cần.” Ông ta vội vàng xua tay: “Nói luôn ở đây được rồi.”
Ông ta lấy ra một xấp tài liệu, lật từng trang xem.
“Xét về hiệu quả, muối có tác dụng kém nhất, thời gian duy trì cũng ngắn. Đốt gỗ đào có thể nhận được sự che chở, còn tỏi thì cần kết thành vòng đeo trên người…”
“Hiệu quả của gà trống là tốt nhất, nhưng phải cẩn thận vì chủ nhân của căn nhà có thể sẽ ra tay can thiệp…”
“…Điều tra cho thấy, chủ nhân của căn biệt thự này tên là Lý Huyền, được gọi là ‘Hàn Ma’, có thể điều khiển hàn khí. Còn có thể thông qua tiếp xúc để đọc ý thức của người khác, biết được sở thích và ác cảm của họ, đáng sợ hơn là…”
You cannot copy content of this page
Bình luận