Lý Huyền đang đứng chờ ở cửa, thấy tôi xách một đống đồ, hình như hơi ngẩn ra.
Tôi áy náy: “Xin lỗi nhé, mất nhiều thời gian hơn dự tính.”
Anh nghiêng người nhường đường cho tôi, vẫn giữ im lặng.
Tôi đi vào bếp, đặt đồ xuống.
Ngay giây tiếp theo lại bị đè ngã xuống đất.
Không kịp đề phòng, tôi bị đẩy trượt trên nền nhà đầy bụi một đoạn.
Bụi bặm bốc lên làm tôi ho sặc sụa, khó khăn lắm mới lấy lại hơi thở, đã thấy Lý Huyền áp sát lại gần, đôi mắt đỏ rực gần như kề ngay chóp mũi tôi.
Tôi ngớ người: “…Anh làm gì vậy?”
“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng.” Trong giọng anh ta có chút vị chua khó nhận ra: “Cô cũng muốn giết tôi sao?”
“Ai nói tôi muốn giết anh?”
“…Cô gạt tôi!”
Anh đột nhiên nổi giận, đôi tay đen sì quăng mạnh đống đồ tôi vừa mua lên tường.
“Cô gạt tôi!”
Anh lặp lại, toàn bộ những con mắt trên người vặn vẹo nhảy nhót.
Vô số âm thanh chói tai từ bốn phương tám hướng chui vào tai.
“Giết… giết cô ta…”
Đống nguyên liệu cực khổ bỏ tiền mua bị phá tan tành, tôi cũng tức không chịu nổi.
Tôi đẩy mạnh anh ta ra, đứng dậy, mắng to: “Anh bị bệnh à?! Chẳng qua là tôi về trễ một chút thôi! Chứ có phải không nấu cơm cho anh đâu! Có cần phải ầm ĩ đòi giết người không?!”
Nhìn đống đồ bị đập nát tươm, tôi đau lòng đến mức suýt bật khóc.
“Thích dỗi thì dỗi đi, đừng có mà phá hỏng đồ ăn…”
Lý Huyền như một cục sắt bị dội nước lạnh, nhanh chóng nguội lại.
Anh nhìn tôi, lại nhìn đống nguyên liệu bị nát, đột nhiên im bặt.
Một lúc lâu sau, anh dường như không chắc chắn hỏi: “…Cô mua mấy thứ này, là để nấu cơm cho tôi?”
“Chứ còn sao nữa?” Tôi vừa lau mắt vừa uất ức nói: “Anh có biết mấy thứ này đắt lắm không? Anh bồi thường cho tôi đi!”
Lại một trận im lặng.
Căn nhà chìm trong yên lặng.
Lý Huyền lết đến bên đống nguyên liệu, đưa cái móng đen sì nhặt hết lên.
Sau đó, cơ thể anh như một thanh kiếm sắt nung đỏ bị nhúng vào nước lạnh, phát ra những tiếng “xèo xèo”, như thể có thứ gì đó đang tan chảy.
Từ góc độ của tôi, có thể thấy anh triệu hồi ra một đám nước băng, rửa sạch đống đồ bẩn.
Làm xong hết thảy, anh chậm rãi lết về bên tôi, đưa đống đồ đã được rửa sạch tới.
“…Xin lỗi.” Anh nói.
Tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc nhận lấy đồ từ tay anh.
Dù sao đây cũng là game hẹn hò, nam chính có chút không bình thường cũng là chuyện bình thường.
“Thôi được… miễn cưỡng tha thứ cho anh.” Tôi cúi người xuống, lẩm bẩm ôm lấy anh một cái: “…Lần sau không được như vậy nữa.”
“Ừ.”
Lý Huyền ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng tôi.
Cơ thể anh mát lạnh, ôm vào như chiếc gối nước mùa hè, cực kỳ dễ chịu.
Tôi không nhịn được xoa đầu anh, tỏ vẻ khen ngợi: “Giỏi lắm.”
11.
Một tiếng sau, tôi và Lý Huyền thưởng thức món thịt gà nướng muối tôi làm.
Không hiểu vì sao, hương vị có hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là trong trò chơi, có thể chấp nhận được.
Sau bữa ăn, Lý Huyền chủ động giúp tôi thu dọn bát đĩa, mang ra bồn rửa.
Tôi nhìn căn nhà hỗn độn trước mặt, thầm cảm thấy con đường phía trước còn rất dài.
Bóng đêm dần buông xuống, ánh sáng trong nhà vốn đã kém càng thêm u ám.
Tôi lục lọi dưới mô hình bộ xương ở góc tường, tìm được một cái thang, định vặn lại bóng đèn.
Đúng lúc này, Lục Quan Kỳ từ trên lầu đi xuống, tôi vội nói: “Này, anh kia, lại đây giúp một tay.”
Nghe thấy giọng tôi, đầu Lục Quan Kỳ lập tức vặn thẳng một góc chín mươi độ, phát ra tiếng “rắc rắc”.
Anh ta thực sự rất nhiệt tình giúp đỡ, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt.
Có vẻ như siêu năng lực của anh ta là dịch chuyển tức thời.
Tôi vừa định mở miệng, thì Lý Huyền bỗng chắn trước mặt tôi.
Anh giải phóng một luồng khí lạnh cực mạnh, móng vuốt đen sì đột nhiên phình to, biến thành một khối bóng đen hình nắm đấm khổng lồ.
Bóng đen vung tới, Lục Quan Kỳ bị anh đập mạnh vào tường, còn thê thảm hơn đống nguyên liệu lúc nãy.
Tôi thở dài, lại thêm một chỗ nữa cần sửa.
You cannot copy content of this page
Bình luận