Tôi cân nhắc mở lời: “…Cậu chắc chắn anh ấy là nhân vật được yêu thích nhất chứ?”
“Cậu dám nghi ngờ độ nổi tiếng của Lý Huyền nhà bọn tớ à!” Trần Phù nổi giận đùng đùng: “Cậu cứ chơi nghiêm túc vào! Nhân vật này hấp dẫn lắm! Cậu phải thật lòng cảm nhận cảm xúc của nam chính, biết chưa?”
Thì ra tên là Lý Huyền.
Tôi đưa ánh mắt quay lại với thực tại.
Có vẻ như không hài lòng với sự lơ là của tôi, Lý Huyền bất ngờ lao tới.
Tôi vừa nhanh nhẹn né tránh, vừa tiếp tục trò chuyện với Trần Phù: “Nhưng mà anh ta bây giờ trông có vẻ rất tức giận…”
“Hả? Cậu chơi đến đâu rồi? Có phải lỡ nói sai gì không?”
“Tớ còn chưa nói gì mà…”
Tôi lại né được một cú lao tới.
Nhờ tập võ từ nhỏ, thể chất của tôi vượt trội hơn người bình thường, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, mà thiết bị trò chơi dường như đã tái hiện lại những điều này.
Ngay cả tôi cũng không ngờ, có ngày những kỹ năng này lại hữu dụng trong một game hẹn hò.
Tôi thầm thán phục hệ thống chiến đấu của trò chơi này làm quá tốt.
Nơi Lý Huyền đi qua lạnh lẽo rợn người, mặt đất thậm chí còn đóng băng mỏng, nhưng chúng tôi không thể cứ đánh nhau mãi thế này được.
Tôi sốt ruột cầu cứu Trần Phù: “Làm sao bây giờ, trông anh ta thực sự rất tức giận, tớ nên làm gì?”
“Chuyện này…” Trần Phù cũng bối rối.
Bỗng nhiên, cô ấy nảy ra sáng kiến: “Cậu gọi anh ấy là chồng đi!”
Tôi nghẹn họng: “Có hiệu quả không vậy?”
“Chắc chắn có! Cậu tin tớ đi! Lý Huyền không chịu nổi khi cậu gọi anh ấy là chồng đâu!”
Thì ra game hẹn hò chơi như vậy.
Có tự tin hẳn, nhân lúc có khoảng trống, tôi nhào tới ôm chặt lấy anh: “Chồng yêu!”
6.
Cuộc gọi với Trần Phù bỗng dưng bị ngắt.
Chế độ tắt tiếng được hủy, cảm giác lạnh băng truyền đến từ bàn tay, khiến tôi rùng mình, ngay sau đó nhìn thấy Lý Huyền bắt đầu co giật.
Những con mắt trên người lần lượt khép lại, lộ ra lớp da trắng toát, nhớp nháp bên dưới, chỉ còn lại một đôi mắt mở lớn nhìn tôi chằm chằm.
Một lúc sau, anh lắp ba lắp bắp: “Cô, cô… vừa gọi tôi là gì?”
“Chồng yêu.” Tôi chân thành gọi lại.
Cơ thể trắng muốt của anh lập tức phồng lên, đỏ bừng.
Khi tôi hoàn hồn lại, Lý Huyền đã chui tọt vào trong nhà, biến mất không còn bóng dáng.
Không nhìn ra luôn, vậy mà còn biết ngại.
7.
Sau khi bước vào nhà, tôi đặt đồ xuống rồi nhìn quanh một lượt, phát hiện căn nhà này thực sự tệ đến mức khó tin.
Nước chảy ra từ vòi đều là nước đỏ, chắc bên trong đã đóng đầy gỉ sắt.
Trên sàn nhà vang lên tiếng bi lăn, đoán chừng vật liệu bên trong đã bị nấm mốc ăn mòn.
Trong phòng có rất nhiều dơi đậu, chắc là đang săn muỗi trong nhà.
Nhìn kỹ thì thấy, căn nhà này trang thiết bị lạc hậu, đến cả lưới chắn muỗi cũng không có, muỗi nhiều là chuyện dễ hiểu.
May mà diện tích đủ rộng, các chức năng của phòng cũng đầy đủ, chỉ cần tôi dành chút thời gian sau này, nhất định có thể sửa sang lại chỗ này cho ra hồn.
Điều duy nhất không hài lòng là, người đàn ông kia lúc trước không nói cho tôi biết là mình có nhiều bạn cùng phòng đến thế.
Còn là những bạn cùng phòng chẳng hề yêu thích sạch sẽ.
Mở cửa căn phòng phụ trên tầng hai, tôi va ngay vào một người đàn ông tóc dài.
Mái tóc dài rối bù, che kín cả khuôn mặt, quần áo trên người không biết bao nhiêu ngày chưa giặt, rách nát không nói, còn đầy vết bẩn màu đỏ.
Dù sao cũng không trả tiền thuê nhà, tôi chẳng có gì để phàn nàn.
Đang do dự không biết nên chào hỏi thế nào, người đàn ông tóc dài bất ngờ thè ra một cái lưỡi dài.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên: “Anh bạn à, lưỡi trắng như vậy, độ ẩm trong người nặng lắm đó!”
8.
Người đàn ông tóc dài sững người tại chỗ, không nói lời nào, có lẽ là vì xấu hổ.
Tôi thông cảm nói: “Không sao, lát nữa tôi ra thị trấn mua đồ, sẽ mang cho anh ít chè đậu đỏ ý dĩ nấu nước uống.”
You cannot copy content of this page
Bình luận