Một người đàn ông trung niên, trông như chú bác hàng xóm, từ ngoài cánh cổng sắt phủ đầy dây thường xuân vội vã chạy tới, vừa thấy tôi liền nhiệt tình bắt tay: “Xin chào, xin chào, tôi là người ủy thác lần này, xin hỏi cô tên gì?”
Tôi nghĩ một lúc, rồi dùng tên quen thuộc trong các trò chơi trước giờ.
“Anh cứ gọi tôi là Chân Gà Sốt Cay đi.”
“Được thôi, cô Chân Gà.” Đối phương không hề do dự mà tiếp lời: “Cảm ơn cô đã nhận lời xử lý ủy thác lần này.”
Tôi thân thiện bắt tay lại.
Ông ta nghiêm túc quay về phía căn nhà: “Như cô thấy đấy, căn nhà này có chút… kỳ lạ. Tôi hy vọng cô có thể ở lại đây một thời gian, giúp chúng tôi ‘dọn dẹp’ nó.”
Tôi cau mày: “Tiền thuê nhà bao nhiêu?”
“Chuyện đó… sao dám thu tiền thuê nhà của cô được?” Người đàn ông tái mặt: “Thù lao sẽ dựa theo thỏa thuận trước của chúng ta.”
Nhà ở miễn phí lại còn có tiền công, có chuyện tốt như vậy sao?
Thái độ của tôi lập tức trở nên nhiệt tình: “Vậy chi phí sửa chữa tính vào ai?”
Người đàn ông nhanh chóng đứng nghiêm, cúi mình thật sâu trước tôi: “…Tất cả chi phí cô cần để hoàn thành ủy thác, bên chúng tôi sẽ chi trả hết! Xin cô yên tâm! Cô là nữ trừ tà vĩ đại nhất thế kỷ này!”
Nữ trừ tà vĩ đại nhất thế kỷ này? Tôi sao?
Nghề nghiệp của nữ chính trong game hẹn hò này đúng là rất sáng tạo.
4.
Người đàn ông đưa cho tôi một tấm thẻ, nghe nói có thể dùng để thanh toán trong trò chơi.
“Các cửa hàng trong thị trấn sẽ cung cấp cho cô những công cụ cần thiết, cô có thể dựa theo bản đồ để đến mua.” Ông ta nói: “Trong ga ra của ngôi nhà cổ có một chiếc xe chúng tôi chuẩn bị cho cô, cô có thể sử dụng tùy ý.”
Tôi đang định cảm ơn, thì ông ta bỗng nhìn chằm chằm phía sau tôi, hét toáng lên rồi chạy mất dạng.
Tôi thấy kỳ lạ, nhưng cũng không để tâm.
Nhìn vẻ ngoài bình thường của ông ta, chắc chắn không phải là một trong các nam chính.
Trần Phù nói, trò chơi này có tổng cộng ba nam chính, trong đó nam chính có tóc trắng mắt đỏ là được yêu thích nhất.
Trước khi chơi, Trần Phù còn cam đoan chắc nịch rằng tôi nhất định sẽ yêu anh ta.
“Anh ấy đẹp đến mức kinh điển luôn ấy, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, cậu hiểu không?” Cô ấy mê mẩn bấm ngón tay liệt kê trước mặt tôi: “Vừa đẹp trai, năng lực lại mạnh mẽ, còn ngoan ngoãn trung thành… hu hu.”
Lời Trần Phù nói khiến tôi cũng có chút tò mò không biết nam chính đó trông như thế nào.
Nhưng dường như phần hướng dẫn tân thủ của trò chơi này vẫn chưa kết thúc, việc cấp bách bây giờ là phải ổn định chỗ ở trước.
Tôi cất tấm thẻ thanh toán vào túi, siết chặt chiếc ba lô tự nhiên xuất hiện trên lưng, bước về phía ngôi nhà.
Khi đi tới trước cửa, cánh cổng lớn bỗng ầm ầm mở toang.
Hóa ra là cửa tự động.
Tôi còn đang ngạc nhiên trước độ hiện đại của ngôi nhà, thì ngay sau đó trước mắt liền xuất hiện một vật thể khó mà diễn tả thành lời.
Anh ta giống như sinh vật chỉ có thể thấy trong những cuốn sách “Tuyển tập những sinh vật kỳ quái trên thế giới”.
—Nếu thứ này còn có thể gọi là “anh ta” được.
Toàn thân trắng toát, nhớp nháp, trên người mọc đầy những con mắt đỏ thẫm ken dày đặc.
Thấy tôi nhìn sang, anh mở ta những con mắt đỏ ngầu trống rỗng, khàn giọng gầm lên: “…Cuối cùng cô cũng đến rồi… Chân Gà Sốt Cay…”
5.
Tôi tắt tiếng, nhanh chóng gọi điện cho Trần Phù.
“…Phù Phù, nam chính mà cậu nói trước đó là tóc trắng mắt đỏ à?”
“Đúng vậy.” Cô ấy vui vẻ trả lời: “Cậu gặp anh ấy rồi hả? Thế nào, có phải rất có cảm giác nghệ thuật không?”
Tôi cẩn thận đánh giá sinh vật trước mắt, ngập ngừng hùa theo: “Cậu nói đúng.”
Nghệ thuật đúng là thâm sâu khó lường.
Cô ấy lại nói: “Giọng nói cũng rất hay!”
Điều này tôi phải công nhận, chất giọng trầm thấp của anh khá ổn.
Chỉ là không ngờ một thời gian không gặp, khẩu vị của Trần Phù đã tiến hóa đến mức này.
Chắc chắn cô ấy có lý do của mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận