Tôi bị cuốn vào game hẹn hò mà cô bạn thân gửi cho, nhưng cả hai chúng tôi đều không biết rằng, cô ấy đã lỡ tay gửi nhầm thành một trò chơi kinh dị.
Đêm hôm đó, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi hiện ra một khối dịch nhầy trắng toát với đôi mắt đỏ rực, cảm thấy hơi ngơ ngác.
“Nam chính nổi tiếng mà cậu nói… là cái thứ có mắt đỏ kia sao?”
“Đúng rồi, tóc trắng mắt đỏ, chuẩn gu quốc dân! Mau gọi anh ấy là ‘chồng’ đi, trò chơi này có hệ thống nhận diện giọng nói đó!”
Tôi thử thăm dò cất tiếng gọi: “Chồng ơi?”
Khối dịch nhầy ấy bỗng run rẩy, sau đó bắt đầu đỏ bừng lên.
1.
Nửa đêm, tôi nhìn chằm chằm vào biểu tượng mạng nhện đẫm máu trên màn hình máy tính, trầm tư suy nghĩ.
Đầu dây bên kia, cô bạn thân Trần Phù vẫn đang thúc giục: “Xong chưa vậy?”
“Xong thì xong rồi…” Tôi nghi ngờ lên tiếng: “Nhưng cậu chắc chắn đây là một game hẹn hò đấy chứ?”
“Cậu nói gì vậy? Đây chính là game hẹn hò vĩ đại nhất thế kỷ này đó!”
Trần Phù ra vẻ tiếc nuối như kiểu “hận sắt không thành thép”, liệt kê vanh vách những điểm bán hàng chính của trò chơi.
“Đối thoại bằng giọng nói! Tương tác siêu thực! Yêu đương nhập vai! Bảo đảm làm cậu đỏ mặt tim đập!”
Xét đến kinh nghiệm chơi game ít ỏi của bản thân, lớn từng này rồi, trò chơi tôi chơi nhiều nhất chỉ là “Nông Trại Vui Vẻ” — nên tôi không chút do dự tin lời cô ấy.
Tôi ngắt cuộc gọi, đeo kính thông minh lên rồi nằm xuống giường.
Nhờ vào sự phát triển vượt bậc của công nghệ, giờ đây chỉ cần đeo cặp kính này là có thể dựa vào sóng điện não để trải nghiệm trò chơi nhập vai toàn diện.
Dù là đối thoại hay hành động, mức độ tự do đều cực kỳ cao.
Thế nhưng khi nhấp vào trò chơi mang tên “Tòa Nhà Sương Mù” và chọn bắt đầu, trước mắt tôi bỗng nhiên đỏ rực.
Vô số chất lỏng màu đỏ từ trần nhà nhỏ xuống tay, cảm giác dính nhớp chân thực vô cùng.
“Đây là… sơn?”
2.
Tôi xoa lòng bàn tay, có chút mơ hồ.
Lúc này, tôi bỗng nhớ ra Trần Phù từng nói, game hẹn hò này lấy yêu đương làm chính, trang trí làm phụ.
Nữ chính “tôi” trong game chuyển đến một nơi ở mới, gặp gỡ các nam chính, sau đó không chỉ có thể yêu đương với họ trong cuộc sống hằng ngày mà còn có thể tự do bài trí căn nhà nhỏ của mình.
Đối với một người yêu thích trang trí như tôi, đây quả thật là một sức hấp dẫn rất lớn.
Thế là tôi hiểu ngay.
Xem ra đây không chỉ đơn giản là một trò chơi sắp xếp nội thất, mà còn phải tu sửa cả căn nhà.
Có thử thách, ngon!
Tôi vẩy sạch chỗ sơn đỏ trên tay, lùi về phía sau mấy bước khỏi hành lang.
Ngẩng đầu lên lần nữa, một căn nhà cũ kỹ xập xệ liền hiện ra trước mắt.
Từ vẻ ngoài mà nói, ngôi nhà này đã xuống cấp trầm trọng, đến cả kính cửa sổ cũng vỡ mất một nửa.
Gió thổi không ngừng, một cánh cửa sổ gỗ treo lơ lửng trên không, kẽo kẹt rung lắc, đột nhiên gãy “cạch” một cái rồi rơi thẳng xuống.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lấy.
“Má ơi, suýt nữa thì toi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt cánh cửa sổ sang một bên.
Cửa sổ rất khó tìm, đầu trò chơi lại chẳng có mấy đồng tiền, để đề phòng, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm.
Vì quá chăm chú, tôi hoàn toàn không để ý đến bóng đen bên cạnh cánh cửa sổ khẽ run lên một cái, sau đó lặng lẽ lùi đi.
3.
Trò chơi có độ tự do cao đúng là rất thú vị, nhưng cũng có nhược điểm, ví dụ như một người mù mờ về game như tôi giờ hoàn toàn không biết phải làm gì.
May mà trò chơi này khá chu đáo, khi tôi đứng yên quá mười giây, NPC liền xuất hiện.
You cannot copy content of this page
Bình luận