Đêm hôm đó, Vương Gia dẫn ta và một số hộ vệ thân cận, âm thầm rời khỏi Nghĩa Hùng Quan.
Suốt đường đi, Vương Gia không ngừng tiến lên, hầu như không ăn, không uống, không ngủ.
Sau khi lao nhanh qua năm ngày đêm, cuối cùng chúng ta đã trở lại vương trướng của Hách Lạp.
Vương Trướng đã hỏng, mọi người đã tìm kiếm nhiều ngày nhưng không tìm thấy tung tích của vương hậu và vương tử.
Chú chó săn mà Vương Gia mang về đã quen với mùi của vương hậu, dựa vào nó dẫn đường, chúng ta đến một vách đá cách vương trướng hàng trăm dặm.
Chó săn sủa điên cuồng về phía vách đá, sắc mặt của Vương Gia càng lúc càng tái nhợt.
Ta có linh cảm không lành.
Vương Gia ra lệnh.
“Mang dây thừng đến đây, ta muốn xuống kiểm tra.”
Mọi người khuyên Vương Gia không nên tự mình xuống, vách đá quá sâu, rất nguy hiểm.
Vương Gia không để ý đến chúng ta, đích thân buộc dây thừng quanh eo và bắt đầu leo xuống vách đá.
Chúng ta ở trên cầm dây thừng, im lặng chờ đợi.
Sau một thời gian dài, từ dưới vách đá, vang lên tiếng thét đau đớn xé lòng của Vương Gia…
14
Là lỗi của ta
Ta không nên kể cho vương hậu nghe về việc Nghĩa Hùng Quan sắp thất thủ.
Ta nghĩ nàng ấy sẽ thuyết phục đệ đệ mình đầu hàng, xin Vương Gia tha mạng.
Không ngờ rằng, nàng ấy lại ôm vương tử nhảy xuống vực t/ự t/ử.
Một nữ nhân dịu dàng, yếu đuối như Thố Ti Thảo ấy lại có thể cương liệt đến vậy.
Nàng ấy không muốn thấy đệ đệ đầu hàng, cũng không chấp nhận được việc hắn có thể bị Vương Gia chặt đầu.
Vì vậy, nàng ấy đã chọn cách này để kết liễu bản thân, cũng hủy diệt Vương Gia.
Và Bình Triều, may mắn thoát khỏi một kiếp.
Tâm lý của Vương Gia bị ảnh hưởng, không thể trở lại Nghĩa Hùng Quan để chỉ huy.
Quân Hách Lạp ở Nghĩa Hùng Quan không còn ai dẫn dắt, tinh thần quân đội hỗn loạn, Hàn Trầm Phong tận dụng cơ hội tấn công, đánh tan nát quân Hách Lạp.
Trong số năm mươi nghìn kỵ binh xuất chinh, chỉ có vài nghìn người trở về.
Hàn Trầm Phong đuổi theo vào Hách Lạp, buộc người Hách Lạp phải từ bỏ những cánh đồng cỏ màu mỡ ở phía nam, di cư về phía bắc.
Trong lần đối đầu cuối cùng giữa hai quân, Hàn Trầm Phong yêu cầu Vương Gia giao nộp Hàn Thanh Tuyệt.
Lúc này Vương Gia đã biết Hàn Thanh Tuyệt là ai.
Ngài ấy cười lớn.
“Một đồng xu, đổi lấy thi thể toàn vẹn của tỷ tỷ ngươi, thế nào?”
Sau đó, khi dọn dẹp đồ đạc của vương hậu, ta phát hiện thư tuyệt mệnh của nàng, chữ viết lộn xộn, câu chữ rời rạc, có lẽ được viết trong lúc tâm trạng cực kỳ hỗn loạn.
“Tĩnh Ngâm lang, thiếp là Thanh Tuyệt. Thiếp gả cho kẻ thù, chàng canh giữ biên cương. Chàng tử trận, thiếp lẻ loi sống sót… Thiếp không muốn con ta huỷ hoại quê hương mình. Chỉ có cái chết, giải thoát tội nghiệt của ta…”
Phía dưới là một đoạn thơ ngắn:
“Não hòa tĩnh ngâm hồn, tự lai thanh tuyệt. Tà bàng kình tùng, thâu ỷ tu hoàng, tổng thị tuế hàn tương thức. Lục ấm kết tử đương thời ý, đáo như kim, phương tâm tiêu hiết. Tiểu kiều dạ, thanh sầu quyện bồi đạm nguyệt…
Sau này, ta hiểu thêm nhiều chuyện về Hàn Thanh Tuyệt, dựa vào ký ức và suy đoán của mình, để ghép nối nên bức tranh thực sự của nàng ấy.
Một năm nàng ấy thay công chúa hòa thân, Thẩm Tĩnh Ngâm đã rời đến Nghĩa Hùng Quan.
Nàng hầu hạ ở trại địch, hắn ch/ết trận sa trường.
Nàng sanh con dưỡng cái cho Hách Lạp Vương, nhưng tâm của nàng chưa từng có Vương Gia.
Mỗi lần nàng ấy gửi đồ cho người nhà, đều khéo léo giấu tin tức bí mật về Hách Lạp vào quần áo của tiểu hoàng tử, do đó người Bình Triều mới có thể sẵn sàng phòng thủ trước Hách Lạp, khiến trận chiến này trở nên cực kỳ khó khăn cho chúng ta.
Thực ra nàng ấy chẳng có gia đình, đệ đệ Hàn Trầm Phong là người thân duy nhất của nàng ấy.
Ban đầu nàng ấy thay công chúa hòa thân, chỉ để đổi lấy ba năm thời gian cho Bình Triều.
Bởi vì hoàng đế Bình Triều tự tin nói với nàng ấy, chỉ cần ba năm, họ sẽ nuôi dưỡng được lực lượng ưu tú, chống lại sự xâm lược của người Hách Lạp.
Sau khi người Hách Lạp rời đi, những người dân và quan lại Bình Triều lại bắt đầu sống lạc quan vô tư, không còn nghĩ đến việc tiến bộ.
Nàng ấy nhìn thấy, hết lần này đến lần khác, biên giới bị xâm phạm, hết lần này lại lần khác, mạng sống bị tàn phá, đất nước Bình Triều tốt đẹp lung lay muốn đổ.
Cuộc đời nàng ấy, không còn ý nghĩa gì nữa.
Nàng ấy đã làm mọi thứ mình có thể, thực sự không thể làm gì hơn nữa.
Nàng ấy nhìn đứa con trai của mình, tiểu hoàng tử bé nhỏ này tên là Nguyên Lãng.
Khi đứa trẻ lớn lên, cũng sẽ dẫn theo kỵ binh Hách Lạp, giẫm đạp lên quê hương đất nước của nàng.
Nàng ấy không thể chịu đựng được, chỉ có thể ôm đứa trẻ và cùng nhau nh/ảy v/ực.
Tình yêu nàng ấy dành cho quê hương gia đình thật sâu đậm, nhưng đối với phu quân và con trai của mình lại thật tàn nhẫn.
Nàng ấy vừa trung thành vừa hiếu thuận, nhưng lại vô tình và vô nghĩa tới cực điểm.
15
Hàn Trầm Phong qua đời hai năm sau.
You cannot copy content of this page
Bình luận