Nam Phi múa rất đẹp, thân hình mềm mại như không xương, dáng vẻ uyển chuyển, trong một năm qua đã nhiều lần làm hài lòng Vương Gia và các tướng sĩ của ngài tại nhiều bữa tiệc.
Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần nàng nhảy múa rạng rỡ như vậy, sẽ mang theo tâm trạng u ám như thế nào.
Trong tháng Vương Gia xuất chinh, Nam Phi đã phục hồi sức khỏe.
Nàng tắm rửa sạch sẽ, mặc lại chiếc áo dài màu hồng của cung đình Bình Triều, đẹp như hoa dại trên thảo nguyên.
Nàng múa bên đống lửa, đẹp như tiên nữ, nhưng ta không nỡ nhìn, bởi nàng mong chờ sự thất bại của Vương Gia, giờ lại phải múa mừng chiến thắng của ngài ấy.
Vương Gia cầm chén rượu, thưởng thức vũ điệu của mỹ nhân, khóe miệng nở nụ cười.
Nhưng ta cảm thấy, nụ cười đó có chút tàn nhẫn.
Nam Phi kết thúc điệu múa, mọi người vỗ tay tán thưởng.
Vương Gia ra hiệu cho mọi người yên lặng, trầm giọng nói.
“Nam Phi, ta có một món quà muốn tặng nàng.”
Nam Phi cúi chào, bình tĩnh nói.
“Tạ ơn Vương Gia.”
Nàng rất mệt mỏi.
Một thị vệ tiến đến gần Nam Phi với một khay đựng, trên đó là một hộp hình vuông, Nam Phi cầm hộp, mở nắp, nhìn vào thứ bên trong, tiếng thét chói tai phát ra, nàng ném cái hộp ra xa.
Thứ từ trong hộp lăn lóc ra.
Đó là đầu của một nam nhân trẻ tuổi, tóc rối bời, mắt tròn xoe.
Nam Phi run rẩy, mặt tái nhợt như tuyết.
Vương Gia nhấp một ngụm rượu.
“Sao, đầu của Thẩm Tĩnh Ngâm, nàng không thích sao?”
Ah, lúc này ta mới biết, Thẩm Tĩnh Ngâm, vị tướng quân “dụng binh như thần” trong miệng Nam Phi đã bị Vương Gia của chúng ta lấ/y m/ạ/ng.
Tâm trạng của Nam Phi lúc đó phải thế nào đây!
Nàng run rẩy một hồi, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, nói với giọng khan khàn.
“Vương Gia đừng đùa giỡn như vậy với thiếp, có nữ tử nào lại thích cái đ/ầu ngư/ời đâu?”
Giọng nói ấy vừa hoảng sợ, vừa trách móc, vừa nũng nịu, nhưng không hề có chút oán hận nào.
Vương Gia cười lớn.
“Là ta không suy xét, lỗi của ta, lỗi của ta! Người đâu, mau đem cái đầu người này đi, cho chó ăn.”
“Từ… từ đã.”
Nam Phi bất ngờ nói.
“Hay là… gửi lại Bình Triều đi? Thiếp nghe nói nhà họ Thẩm là đại gia tộc, tài chính hung mạnh, Vương Gia có thể dùng đầu lâu của ông ta, đổi lấy bạc từ nhà họ Thẩm.”
Vương Gia cười càng vui vẻ hơn.
“Nam Phi thật là khéo léo, hiểu ý ta. Được, cứ làm theo lời nàng, yêu cầu nhà họ Thẩm trả mười vạn lượng bạc, đổi lấy cái đầu của Thẩm Tĩnh Ngâm.”
Bữa tiệc tiếp tục.
Nam Phi ngồi cạnh Vương Gia, ngài ấy ôm chặt lấy nàng, trân trọng như báu vật đã mất rồi lại tìm được.
Cô công chúa giả mạo, cuối cùng cũng được sủng ái trở lại.
7
Ánh trăng xuống núi, bữa tiệc đã tan, các tướng sĩ mang theo chiến lợi phẩm về nhà, Vương Gia ôm Nam Phi vào lều.
Mọi người đều vui vẻ.
Nửa đêm, một sự cố bất ngờ xảy ra.
Sự cố xảy ra ngay trong lều của Vương Gia.
Vương Gia bị ám sát, và “sát thủ” không ai khác chính là Nam Phi.
Ta cùng các tướng sĩ xông vào lều Vương Gia, thấy Vương Gia mặc một bộ đồ lôi thôi, bụng bị một chiếc trâm đâm thùng, máu trào ra từ kẽ tay.
Nam Phi co ro ở góc giường, tay dính máu, ánh mắt sắc lạnh cảnh giác, như một con mèo hoang dữ tợn.
Vương Gia quát.
“Ai cho các ngươi vào? Cút ra ngoài!”
Chúng ta do dự một lát, rồi rời khỏi lều.
Vết thương của Vương Gia có vẻ không quá nghiêm trọng đối với ngài ấy, nhưng ta lại rất lo cho “con mèo hoang” kia, có lẽ nàng sẽ không sống sót qua đêm nay.
Sao phải như vậy, Nam Phi ơi, sao phải như vậy.
Ta đứng bên ngoài lều, lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.
Vương Gia hỏi.
“Nàng điên rồi sao? Nàng biết mình đang làm gì không?”
Nam Phi trả lời.
“Ngươi giết Thẩm Tĩnh Ngâm, ta muốn giết ngươi.”
Vương Gia nói.
“Xem ra những tin đồn mà ta nghe được không sai, nàng quả thật có quan hệ với hắn.”
Nam Phi nói.
“Đúng, không sai, chàng ấy là người trong lòng ta. Nếu không phải vì ngươi, ta đã kết hôn với chàng ấy từ lâu rồi.”
Ta giật mình, hóa ra, Thẩm Tĩnh Ngâm chính là lang quân mà nàng ấy đã thề non hẹn biển.
Nàng đã chờ đợi bao nhiêu năm, mong chờ trở thành tân nương của hắn, nhưng lại phải vì ba năm hòa bình của Bình Triều mà tự tay đốt đi chiếc áo cưới của mình.
Ta nghĩ, trong mỗi đêm ở Hách Lạp, nàng chắc hẳn đều mong đợi, rằng một ngày nào đó Thẩm Tĩnh Ngâm sẽ đánh bại người Hách Lạp, đưa nàng trở về nhà.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại đi ngược với mong đợi, mộng đẹp tan vỡ.
Sau đó, Vương Gia không nói gì nữa, ta chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nam Phi.
“Đừng chạm vào ta! Cút đi! Tên cầm thú!”
Ta không đành lòng nghe tiếp, xoay người bỏ đi.
8
Sáng hôm sau, Vương Gia ra ngoài cưỡi ngựa đi săn như thường lệ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Vết thương mà Nam Phi dùng hết sức đâm vào bụng Vương Gia, đối với cơ thể đã luyện tập qua bao trận chiến của ngài ấy cứ như là gãi ngứa vậy.
Ta vào trong lều Vương Gia, thấy Nam Phi nằm trong chăn lông cừu, toàn thân bầm tím, hơi thở yếu ớt.
Ta che chăn lại cho nàng, cho nàng uống một ngụm nước, nàng từ từ tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra, nước mắt to như hạt đậu trào ra.
Hôm đó, nàng khóc trong vòng tay ta rất lâu, lúc đầu là khóc thầm, sau đó là khóc thành tiếng, cuối cùng là khóc lớn đến xé lòng.
You cannot copy content of this page
Bình luận