Trong lòng Vương Gia, con gái ruột của hoàng đế Bình Triều mới xứng đáng với hai trăm vạn lượng bạc.
Bình Triều nhanh chóng gửi công chúa và bạc đến.
Ta vẫn nhớ mãi, hàng chục xe chở đầy bạc trắng, cũng không sánh bằng vẻ lộng lẫy của công chúa đó.
Nàng bước xuống từ xe ngựa, mặc chiếc áo cung đình màu hồng rực rỡ, sáng ngời và thuần khiết như bông hoa cúc tây trên thảo nguyên.
Ta thực sự không biết phải mô tả vẻ đẹp của nàng như thế nào, ta lén nhìn Vương Gia, từ ánh mắt của hắn, ta có thể thấy ngài ấy cảm thấy rằng hai trăm vạn lượng bạc và ba năm ngừng chiến đổi lấy người phụ nữ này, là rất đáng giá.
Nàng kính cẩn cúi người trước Vương Gia.
“Vương Gia, nếu ngài cam kết ba năm không dùng binh xuống phía nam, thì từ giờ trở đi, ta sẽ là người của ngài.”
Trước mặt sứ giả Bình Triều và binh sĩ Hách Lạp, Vương Gia nắm lấy tay nàng.
“Được, từ nay nàng là người của ta.”
3
Vương Gia không có nhiều nữ nhân, ngài ấy cho rằng nuôi nữ nhân tốn kém, không bằng dùng tiền đó để nuôi binh.
Nuôi binh tốt, sau đó lại xuống phía nam Bình Triều cướp tiền, có lợi hơn.
Sau khi công chúa Hoa Dương Triệu Hoàn đến, Vương Gia không phong nàng làm vương hậu, chỉ phong nàng là Nam Phi, nghĩa là nàng là thê tử được mua về từ phía nam.
Trước sự coi thường này, Triệu Hoàn không hề để tâm.
Thảo nguyên Hách Lạp khắc nghiệt và nghèo đói, không thể so với vùng đất phồn thịnh và giàu có phía nam.
Ban đầu Triệu Hoàn không quen, nhưng nàng chưa bao giờ tỏ ra chút bất mãn nào.
Nàng yếu đuối nhưng không làm nũng, rất biết quan sát, dịu dàng và hiểu chuyện, phục vụ Vương Gia rất chu đáo.
Trước mặt chúng ta, nàng cũng không giương oai, luôn là người ngoan ngoãn và thông minh.
Tất cả mọi người đều thích nàng.
Chỉ là lúc đó chúng ta không nghĩ đến, nếu là con gái ruột của hoàng đế Bình Triều, nếu thực sự là quý nhân cao quý, thì làm sao lại tự hạ mình, làm hài lòng kẻ thù của quê hương mình.
Bây giờ mọi người mới hiểu, hóa ra đó lại là một cung nữ.
Vốn dĩ là nô tì phục vụ chủ tử. Ta nói với nàng.
“Không cần cảm ơn, ngài tự cầu phúc cho mình đi.”
Nàng mệt mỏi nhắm mắt, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng tỏ ra mệt mỏi.
Trước đó nàng luôn rạng rỡ và chăm chỉ. Nàng nhẹ nhàng nói.
“Tỷ tỷ, ta đến đây, chỉ mong sống thêm ba năm.”
4
Ta đã chuyển lời của nàng cho Vương Gia. Ngài ấy nói.
“Nếu sau hai mươi ngày mà bạc của Bình Triều không được chuyển đến, thì ta sẽ biến cái đầu của công chúa giả mạo này thành bình rượu, gửi cho hoàng đế của họ, và hiệp ước đình chiến cũng sẽ bị hủy bỏ.”
Ta nghĩ, cái đầu xinh đẹp tinh tế của Nam Phi, nếu bị biến thành bình rượu, có lẽ sẽ là điều đáng tiếc nhất trên đời này.
Bình Triều, nhất định phải cố gắng lên đấy.
Sau hai mươi ngày, bạc của Bình Triều không được chuyển đến.
Vương Gia tức giận quyết định hủy bỏ hiệp ước và dụng quân đội chống lại Bình Triều.
Ngày đó, ta đến chuồng ngựa mang cơm cho Nam Phi.
Tình trạng của nàng không tốt, vết thương hồi phục chậm, và sống trong môi trường khắc nghiệt như vậy thật sự rất khó khăn.
Nàng ăn được vài miếng thì không ăn nổi nữa.
Bất chợt, nàng hỏi ta:
“Tỷ tỷ, có phải Vương Gia lại muốn tấn công Bình Triều không?”
Nàng thật thông minh, ta nghĩ thầm. Nàng hiểu Vương Gia rất rõ.
Ta đáp.
“Đúng vậy.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt nàng tắt lịm.
Như bông hoa đang nở rộ bỗng chốc bị sương giá làm héo úa.
Khi bị phanh phui thân phận và bị Vương Gia đánh đập, ta chưa từng thấy nàng biểu lộ sự tuyệt vọng như vậy.
Đêm đó, nàng biến mất khỏi chuồng ngựa.
Chúng ta tưởng rằng nàng đã trốn thoát, vội vã tìm kiếm và phát hiện ra nàng chạy đến thư phòng của Vương Gia.
Nàng quỳ trước mặt Vương Gia.
“Ngài đã hứa với ta, trong ba năm sẽ không tấn công Bình Triều.”
“Ta hứa với công chúa Hoa Dương, không phải với một kẻ giả mạo như ngươi.”
Nàng bi thảm hỏi.
“Trong mắt Vương Gia, chỉ cần không phải là công chúa, thì chẳng đáng giá một xu sao?”
Vương Gia suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi chỉ là kẻ lường gạt.”
Nàng im lặng một hồi, rồi đứng dậy.
“Nếu ta dùng cái ch/ết để báo đáp, Vương Gia có thể nguôi giận không?”
Vương Gia sửng sốt, có lẽ ngài ấy không ngờ rằng nữ nhân luôn như một chú mèo nhỏ, dễ thương và ngoan ngoãn, lại có lúc nổi loạn như vậy.
Vương Gia cười khẩy.
“Sống tạm bợ đi, mạng sống của ngươi, chẳng đáng bao nhiêu tiền.”
5
Sau khi Nam Phi trở lại chuồng ngựa, nàng bắt đầu tuyệt thực.
Ban đầu, ta không quá lo lắng, nghĩ rằng nàng chỉ đang giận dỗi một chút, muốn khiến Vương Gia xót xa, mong nhận được sự tha thứ của ngài.
Ta đã báo cáo việc nàng tuyệt thực với Vương Gia, nhưng ngài ấy bận chuẩn bị quân đội nên không muốn để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.’
Chỉ đến khi nàng không ăn gì trong ba ngày liên tiếp, ta mới nhận ra tình hình có vẻ nghiêm trọng.
Ta hỏi nàng.
“Người thật sự muốn ch/ết sao?”
Nàng mở mắt, yếu ớt nói.
“Tỷ tỷ, tỷ có muốn nghe câu chuyện của muội không?”
Ta là cung nữ thông phòng của Vương Gia, phục vụ bên cạnh từ khi ngài ấy còn trẻ.
Còn nàng, một công chúa của Bình Triều, hay nói cách khác, từng là công chúa, và cũng là phi tần do chính Vương Gia phong.
You cannot copy content of this page
Bình luận