Công Chúa Giả

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

 

Sau khi hòa thân được một năm, nàng bị phát hiện là một công chúa giả mạo. 

Đêm đó, suýt chút nữa nàng bị Vương Gia đánh chết. 

Vương Gia giáng một cái tát khiến Nam Phi ngã sõng soài xuống đất, nổi giận mắng: 

“Công chúa Bình Triều mà bản vương mua về, hóa ra lại là hàng giả?!”

Trong ký ức của ta, đây là lần đầu tiên Vương Gia đánh Nam Phi. 

Dù sao nàng ấy cũng quá đẹp và yếu đuối, khiến người ta không khỏi xót xa. 

Nam Phi lau máu ở khóe miệng, nàng bò dậy, sau đó quỳ gối thẳng tắp, vừa kính cẩn nghe lời vừa oan ức, nhìn mà thương cảm. 

 

Đây là chiêu bài cuối cùng của nàng. 

 

Mỗi khi Vương Gia không vui, nàng ấy luôn biểu hiện sự ngoan ngoãn, khéo léo như vậy, luôn có thể làm cho Vương Gia hài lòng. 

 

Nhưng tình hình hôm nay lại khác. 

 

Nàng bị người ta vạch trần là công chúa giả. 

 

Người phơi bày nàng, là một tùy hàng thần mới tới của Bình Triều. 

 

*Hàng thần: Quan lại đã đầu hàng và lại làm quan cho nước đối địch. 

 

Trong yến tiệc tối nay, hắn ta thấy Nam Phi bên cạnh Vương Gia, nhận ra nàng không phải là Hoa Dương công chúa mà Bình Triều gửi đến hòa thân một năm trước. 

 

Để thể hiện “lòng trung thành” với chủ mới, hắn đã tố giác với Vương Gia. 

 

Ban đầu Vương Gia không tin, nhưng vẫn gọi một số thành viên trong hoàng thất Bình Triều đã bị bắt từ trên chiến trường đến để họ nhận diện. 

 

Bọn họ đều nói, đây không phải Hoa Dương công chúa Triệu Hoàn, mà người này là một cung nữ bên cạnh công chúa.

 

Vương Gia quay đầu hỏi Nam Phi: 

 

“Những gì bọn họ nói, có thật không?” 

 

Nam Phi không thể chối cãi đành cúi đầu thừa nhận. 

 

Vương Gia kinh ngạc, sau đó bùng nổ cơn thịnh nộ. 

 

Vương Gia bắt đầu tháo đai lưng da bò đính ngọc của mình. 

 

Nam Phi mở to đôi mắt, như thể không hiểu Vương Gia định làm gì với mình. 

 

Nhưng ta thì biết. 

 

Tính tình Vương Gia hà khắc, cai trị rất nghiêm, đã từng có binh sĩ ngỗ nghịch bị ngài ấy dùng roi ngựa quất cho đến ch.ế.t. 

 

Một năm nay, chỉ vì Vương Gia đối xử với Nam Phi mềm mỏng, nên nàng mới không biết ngài ấy còn có một mặt lãnh khốc. 

 

Vương Gia gấp đôi dây lưng, nắm trong tay, lại hỏi nàng một lần nữa.

 

“Nàng rốt cuộc có phải là công chúa Bình Triều không?” 

 

Nàng đầu cúi thấp, nhỏ giọng đáp: 

 

“Xin lỗi.” 

 

“Vút…”

 

Dây lưng trong tay Vương Gia mạnh mẽ quất xuống, kèm theo tiếng vang lớn. 

 

Ban đầu hướng về phía mặt Nam Phi, không hiểu sao lại đánh lệch, dây lưng chạm vào mái tóc nàng, sượt qua tai nàng. 

 

Chất liệu da bò rất cứng, trên đó còn đính hòn ngọc to bằng quả trứng bồ câu, hậu quả có thể tưởng tượng ra được. 

 

Nam Phi bị choáng váng, nàng vươn tay sờ lên tai, tay đầy máu đỏ. 

 

Nàng chưa kịp nói gì, Vương Gia lại quất xuống lần thứ hai. 

 

Tiếp theo là lần thứ ba, thứ tư, thứ năm… Vương Gia làm vậy để mọi người chứng kiến. 

 

Cho những tùy tùng Bình Triều kia nhìn thấy, nếu dám lừa dối Hách Lạp Vương Nguyên Tu, thì sẽ có kết cục như thế nào. 

 

Nam Phi ôm đầu nằm co ro trên đất. 

 

Dây lưng đập vào người nàng, phát ra tiếng động trầm đục. 

 

Nàng không hề kêu đau, không van xin, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên. 

 

Nàng luôn khéo léo, giỏi mưu mô, sao lúc này lại như một khúc gỗ. 

 

Cho đến khi áo nàng thấm đẫm máu đỏ, Vương Gia mới dừng tay. 

 

“Đưa nô tì này đến chuồng ngựa.” 

 

Vương Gia gọi nàng là nô tì. 

 

Trong mắt người Hách Lạp chúng ta, nô tì tương đương với sú/c v/ật. 

 

Người Bình Triều đưa nô tì giả làm công chúa gửi đến chúng ta, là sự nhục nhã cực lớn. 

 

Mấy tên thị vệ tiến lên, kéo Nam Phi đi. 

 

Vương Gia dùng dây lưng chỉ vào một trong những hoàng tử Bình Triều, khiến người đó sợ hãi lùi lại.

 

“Ngươi, quay về Biện Kinh, bảo với hoàng đế của ngươi, bốn trăm vạn lượng bạc trắng, trong hai mươi ngày phải chuyển đến Hách Lạp. Nếu không, kỵ binh Hách Lạp sẽ giẫm nát Biện Kinh!” 

 

Sau khi mọi người rút lui, Vương Gia gọi ta lại. 

 

“Kỳ Tề, sao lúc nãy nàng ấy không cầu xin tha thứ nhỉ?” 

 

Ta cũng không hiểu. 

 

Nếu nàng ấy kêu đau, cầu xin một tiếng, Vương Gia chắc chắn sẽ không nỡ đánh nữa. 

 

Vương Gia mệt mỏi bóp bóp ấn đường.

 

“Ngươi đi chuồng ngựa, trông chừng nàng.” 

 

“Vâng, Vương Gia.” 

 

Theo Vương Gia bấy lâu, ta hiểu rõ tâm tư của ngài ấy nhất. 

 

Vương Gia bảo ta “trông chừng” nàng, tức là phải đảm bảo nàng không được chết. 

 

Ta đã gọi đại phu đến chuồng ngựa chữa trị cho Nam Phi. 

 

Mặt Nam Phi tái nhợt không còn giọt máu, yếu đuối vô cùng, chịu đựng đau đớn mà vẫn ngoan ngoãn nói với ta: 

 

“Đa tạ tỷ tỷ.” 

 

2

 

Ta nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng. 

 

Một năm trước, Vương Gia thiếu tiền, liền dẫn quân xuống phía nam. 

 

Hách Lạp Vương Nguyên Tu, thứ ngài ấy thích nhất là tiền bạc. 

 

Tiền bạc có thể mua lúa gạo, vải vóc từ người Hán, mua hãn huyết bảo mã từ người Khách Lạc, mua kiếm, cung tên từ người Hồ. 

 

Quân lính Hách Lạp hàng vạn người, xông pha không ngừng, đánh vào Nghĩa Hùng Quan, thẳng tiến đến đô thành Biện Kinh của Bình Triều. 

 

Bình Triều phái sứ giả cầu hoà, Vương Gia nói, nếu muốn Hách Lạp rút quân, Bình Triều phải cống nạp bốn trăm vạn lượng bạc trắng. 

 

Bình Triều nhất thời không thể lấy ra lượng tiền mặt đó, sứ giả yêu cầu: Cống nạp hai trăm vạn lượng bạc, gửi một công chúa hòa thân, và ký kết hiệp ước ngừng chiến ba năm, được không? 

 

Vương Gia suy nghĩ trong lều một giờ rồi đồng ý. 

 

Vương Gia đặc biệt nhấn mạnh: “Phải là con gái ruột của hoàng đế Bình Triều.” 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page