Con Nuôi Của Nhà Họ Bùi

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

“Phòng tổng thống ở khách sạn Hào Đình, đến ngay, có bất ngờ cho em.”

 

Phòng tổng thống ở khách sạn Hào Đình? Đó không phải là phòng riêng của chị Bùi Tương sao?

 

Bình thường, phòng đó không đón khách, thỉnh thoảng chị ấy từ nước ngoài về mới nghỉ lại.

 

“Bùi Khiêm, anh lại định giở trò gì đây?”

 

Tôi bán tín bán nghi đi đến đó.

 

Vừa vào phòng, tôi thấy bên trong tối om.

 

Giây tiếp theo, đèn bật sáng, kèm theo tiếng pháo hoa giấy nổ vang, giọng của Bùi Khiêm vang lên sau lưng tôi:

 

 “Surprise!”

 

Trước mắt tôi, trên chiếc giường lớn, là Ngô Hạo Thần, chỉ mặc mỗi chiếc quần bóng rổ, miệng bị nhét một chiếc tất, phía sau lưng còn bị buộc một chiếc nơ to đùng.

 

Căn phòng rải đầy giấy pháo màu sắc, bóng bay hình trái tim lơ lửng khắp nơi.

 

Bùi Khiêm chỉ vào Ngô Hạo Thần đang trong tình cảnh khó đỡ, nói:

 

 “Mộc Ân Nhiên, thích không? Anh đã đưa Ngô Hạo Thần đến cho em rồi này!”

 

“Đừng có suốt ngày ủ rũ mặt mày nữa.”

 

Nhìn cảnh tượng trước mặt, tôi vừa kinh ngạc vừa cạn lời.

 

“Bùi Khiêm, anh điên rồi sao???”

 

Bùi Khiêm làm vẻ mặt vô tội:

 

“Không phải em thích cậu ta sao? Giờ người ở đây rồi, em tỏ tình đi!”

 

Tôi tức muốn phát điên:

 

“Người ta có bạn gái rồi! Anh muốn em làm kẻ thứ ba à?”

 

Bùi Khiêm vẫn giữ bộ dáng thản nhiên, tự tin vô cùng:

 

“Em yên tâm, bạn gái của cậu ta đã chia tay với cậu ta rồi.”

 

“Anh đưa cho cô ấy một triệu, bảo cô ta rời xa Ngô Hạo Thần, cô ta đồng ý ngay không chút do dự.”

 

Ngô Hạo Thần trên giường trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Bùi Khiêm, ánh mắt như muốn dùng dao đâm ch*ết anh ấy.

 

Tôi vội vàng rút chiếc tất ra khỏi miệng Ngô Hạo Thần.

 

“Bạn học Ngô Hạo Thần, xin lỗi cậu nhé, đầu óc anh trai tôi có chút vấn đề. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cậu, cầu xin cậu đừng giận anh ấy.”

 

Đây là hành vi giam giữ người trái phép! Nếu Ngô Hạo Thần báo cảnh sát, Bùi Khiêm có mà vào tù ngồi!

 

Vừa được mở miệng, Ngô Hạo Thần rơi nước mắt, trông chẳng khác gì “đại hán tử” đang khóc vì bị tổn thương.

 

“Bùi Khiêm, cậu quá đáng lắm rồi!”

 

“Tôi coi cậu là anh em, thế mà cậu chuốc say tôi, còn cởi quần áo tôi, trói tôi lại đem tặng cho em gái cậu!”

 

“Trong mắt cậu, tôi chỉ là một món đồ sao?”

 

Nhìn cậu ta thật sự rất đau lòng, mắt đỏ hoe cả lên.

 

Tôi vừa giúp cậu ta cởi dây trói, vừa dịu giọng dỗ dành.

 

Trong lúc cởi dây, tôi còn tranh thủ lướt tay qua cơ bụng sáu múi của cậu ta.

 

“Xin lỗi, xin lỗi, tất cả đều là do anh trai tôi làm vì tôi.”

 

“Bạn học Ngô Hạo Thần, cậu đừng giận anh trai tôi nhé.”

 

“Anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi, cậu đừng tuyệt giao với anh ấy. Ngoài cậu ra anh ấy chẳng có người bạn nào khác…”

 

Ngô Hạo Thần hậm hực ném sợi ruy băng buộc nơ trên người mình xuống đất.

 

“Nể mặt em gái cậu, chuyện này tôi có thể không truy cứu, nhưng cậu đừng nghĩ mình dễ dàng thoát được!”

 

Ngô Hạo Thần định rời đi, nhưng Bùi Khiêm vẫn đuổi theo.

 

“Đừng đi! Cái gì mà “đừng nghĩ mình dễ dàng thoát được” hả?”

 

Tôi vội kéo anh ấy lại.

 

“Bùi Khiêm, anh định làm gì vậy?”

 

“Anh nghĩ gì mà lại trói người ta rồi đem tặng cho em chứ?”

 

“Có tiền thì muốn làm gì cũng được sao?”

 

Nghe tôi nói vậy, Bùi Khiêm cũng tức giận.

 

“Tôi làm thế là vì ai hả?”

 

“Ai là người nửa đêm trốn trong chăn khóc thút thít, ngủ còn gọi tên người ta nữa?”

 

Tôi hoảng hốt, cả người ch*ết sững.

 

“Anh… làm sao anh biết em trốn trong chăn khóc, còn gọi tên người ta khi ngủ?”

 

“Anh… anh lén nhìn em à???”

 

Trời đất ơi! Bùi Khiêm đúng là đồ biến thái, vừa rồi tôi không nên giúp anh ấy cầu xin tha thứ!

 

 Đáng lẽ tôi phải để Ngô Hạo Thần báo cảnh sát tống anh ấy vào tù!

 

Tôi giận đến mức đầu ong ong, lập tức xoay người về nhà, định lật tung phòng mình lên để xem có phải Bùi Khiêm lắp thiết bị nghe lén trong đó hay không.

 

Nhưng chưa kịp bước đi, tôi đã bị Bùi Khiêm ôm chặt lại từ phía sau.

 

“Mộc Ân Nhiên, đứng lại, em không được đi!”

 

“Anh không cố ý! Chỉ là… anh không yên tâm về em thôi!”

 

Tôi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ấy:

 

“Vậy là anh thực sự lắp thiết bị nghe lén trong phòng em đúng không?”

 

“Bùi Khiêm, anh là đồ biến thái! Em là em gái của anh đấy!”

 

Nghĩ lại lần trước anh ấy cưỡng hôn tôi trong phòng, lúc đó tôi còn tưởng anh ấy tức giận đến mức mất trí.

 

Nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện có gì đó rất không bình thường.

 

“Tại sao anh lại làm như vậy? Đừng nói với em là anh thích em đấy nhé? Anh… anh đúng là đồ cầm thú!”

 

Lời nói của tôi dường như đã chạm vào sợi dây mà Bùi Khiêm không muốn ai động đến.

 

Anh ấy xoay người tôi lại, ôm tôi vào lòng, đè tôi lên tường, nhốt tôi giữa cánh tay và thân hình của anh ấy.

 

“Đúng, tôi thừa nhận, tôi thích em!”

 

“Nhưng tôi đâu có ép em phải thích tôi!”

 

“Em thích Ngô Hạo Thần, chẳng phải tôi đã giúp em theo đuổi cậu ta rồi sao? Em còn muốn tôi làm gì nữa?”

 

“Tôi đã cố gắng hết sức để làm một người anh trai tốt, giả vờ rằng chúng ta là anh em. Là chính em tự chọc vào tôi!”

 

Những lời buộc tội của Bùi Khiêm khiến tôi thoáng bối rối.

 

Tôi tự hỏi, tôi đã làm gì để chọc vào anh ấy đâu!

 

“Em… em chọc vào anh cái gì chứ?”

 

Bùi Khiêm nheo mắt nhìn tôi, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt dần trở nên nóng rực.

 

Hơi thở của anh ấy phả bên tai khiến tôi cảm giác cả khuôn mặt mình đều đang nóng bừng lên.

 

“Chỗ nào của em cũng khiến tôi muốn phát điên…”

 

Tên biến thái này!

 

Có lẽ, tôi cũng không được bình thường cho lắm.

 

Nghe những lời của Bùi Khiêm, nhìn khuôn mặt anh ấy giống chị gái đến lạ, tim tôi bỗng đập thình thịch.

 

Nhưng tôi là một kẻ lý trí hơn.

 

Tôi không muốn vì vấn đề luân lý gia đình mà phải lên trang nhất của các bản tin xã hội.

 

Chỉ chần chừ một giây, tôi đã đẩy anh ấy ra!

 

“Anh điên rồi thì đi mà chữa! Em không thích anh!”

 

“Dù cả thế giới này không còn đàn ông, em cũng sẽ không chọn anh!”

 

Chị gái đối xử với tôi tốt như vậy, làm sao tôi có thể cùng anh ấy – em trai của chị – phản bội chị được?

 

Anh không ra nước ngoài, vậy tôi đi!

 

Tôi nói với chị rằng tôi muốn đi du học, thế là nhanh chóng thu xếp rời đi.

 

Hệ thống giáo dục ở nước ngoài khác một chút so với trong nước, vì vậy đến năm hai mươi tuổi, tôi đã tốt nghiệp thạc sĩ và trở về.

 

Về đến nhà, tôi phát hiện có thêm một người lạ.

 

Nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, tôi nhíu mày hỏi:

 

“Chị, đây là ai?”

 

Chị Bùi Tương ngượng ngùng nhìn tôi, hiếm khi thấy chị lộ ra dáng vẻ e thẹn của một thiếu nữ, chị mỉm cười nói:

 

“Đây là Thẩm Dược, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, cũng là chồng tương lai của chị. Bọn chị sắp đính hôn rồi.”

 

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

 

Bốn năm ở nước ngoài, từng phút từng giây tôi đều nhớ về chị.

 

Vậy mà không ngờ khi trở về, chị lại sắp đính hôn!

 

Thẩm Dược trông lịch lãm, phong thái nhã nhặn, tuổi tác tương xứng với chị tôi.

 

Dù rằng Thẩm Thị không bằng Bùi Thị, nhưng cũng được coi là môn đăng hộ đối, không thể tìm ra khuyết điểm gì.

 

Hơn nữa, chị năm nay cũng đã ba mươi tuổi, đến tuổi nên lập gia đình rồi.

 

Không thể để chị tiếp tục vì tôi và Bùi Khiêm mà vất vả, làm lỡ dở cuộc đời của chị được.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page