“Bùi Khiêm, anh có gì mà giỏi chứ!”
“Chẳng lẽ là tôi muốn làm nhị tiểu thư nhà họ Bùi sao? Chẳng lẽ là tôi muốn anh làm anh trai à?”
“Nếu không phải vì cha tôi đã mất, thì tôi sẽ chẳng đến nhà họ Bùi!”
“Tôi không muốn ở đây nữa, tôi ghét anh! Ghét anh! Tôi muốn về nhà!”
Nghe tôi nói vậy, Ngô quản gia tiến lên, giáng cho tôi một cái tát.
“Câm miệng! Đã đánh người rồi còn dám ngang ngược.”
“Con bé nhà quê, quả nhiên là không có quy củ gì cả!”
“Người đâu, đưa cô ta vào từ đường! Nhốt lại!”
“Tối nay, cấm cô ta ăn cơm!”
Tôi bị Ngô quản gia nhốt vào từ đường của nhà họ Bùi.
Bên trong là bài vị của tổ tiên nhà họ Bùi.
Cha mẹ của chị Bùi Tương và Bùi Khiêm cũng được thờ ở đây.
Bài vị và hũ tro cốt của cha tôi nằm ở một góc nhỏ bé, khiêm nhường.
Tôi quỳ trước di ảnh của cha, ôm lấy hũ tro cốt mà khóc mãi, khóc mãi.
Tôi cũng không biết mình đang ấm ức vì điều gì nữa.
Có lẽ chỉ là trong lòng tôi nghẹn một hơi, thế nào cũng không nuốt xuống được!
Bùi Khiêm dựa vào đâu mà bắt nạt tôi, chỉ vì tôi là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ sao?
Nhưng tôi cũng đâu muốn làm trẻ mồ côi!
Tôi bị Ngô quản gia nhốt cả một đêm trong từ đường.
Chị Bùi Tương không có nhà, hoàn toàn không ai quan tâm đến sống ch*ết của tôi.
Sáng sớm, Bùi Khiêm đã đến để chế nhạo tôi.
Anh mang đến cho tôi một chiếc bánh bao, ném nó xuống chân tôi như một sự bố thí.
“Chỉ cần cô xin lỗi tôi, thừa nhận mình sai, tôi sẽ bảo Ngô quản gia thả cô ra và cho cô ăn cơm!”
Tôi nhặt chiếc bánh bao lên, giận dữ ném mạnh nó ra xa.
“Tôi không thèm ăn đồ của anh! Tôi ghét anh! Anh đi đi!”
Bùi Khiêm tức đến mức mặt đỏ bừng, mũi gần như méo mó.
“Cô! Cô đúng là không biết điều!”
“Được rồi, cứng đầu đúng không? Vậy thì cứ quỳ trong từ đường đi, có ch*ết đói cũng đừng ra ngoài!”
Tôi bị Bùi Khiêm và Ngô quản gia nhốt lại suốt hai ngày liền.
Bùi Khiêm vì bị thương trên mặt mà xin nghỉ học, ở nhà nghĩ đủ cách hành hạ tôi.
Hai ngày không ăn không uống, tôi chỉ có thể lén ăn đồ cúng trong từ đường.
Nhưng từ đường quá lạnh, cơ thể tôi lại yếu, đến nửa đêm tôi bị sốt cao.
Khi chị Bùi Tương tìm thấy tôi, tôi đã sốt gần 40 độ, đến mức mơ hồ thấy cha mình đến đón.
10
“Ân Nhiên, em không sao chứ?”
“Đừng làm chị sợ! Đừng lo, chị sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!”
Chị Bùi Tương đích thân bế tôi, đưa tôi vào bệnh viện.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ chị, nước mắt tôi không ngừng rơi.
“Chị ơi, đừng rời xa Ân Nhiên, Ân Nhiên cứ nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại chị nữa…”
Chị Bùi Tương ôm chặt lấy tôi.
“Ân Nhiên, yên tâm, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu!”
“Thằng nhóc Bùi Khiêm đó, chị nhất định sẽ không tha cho nó!”
Tôi nằm viện một tuần, dù rất bận rộn nhưng ngày nào chị Bùi Tương cũng đến thăm tôi.
Còn Bùi Khiêm, nghe nói bị chị phạt bằng gia pháp, ăn 50 roi, phải xin nghỉ học nằm ở nhà cả tuần.
Ngày tôi trở về nhà, Bùi Khiêm lò dò đi đến trước mặt tôi với dáng vẻ cà nhắc.
Chị Bùi Tương nói:
“Xin lỗi em gái đi! Thừa nhận mình sai đi!”
Mặt Bùi Khiêm không cam tâm, nhưng bị chị Bùi Tương trừng mắt một cái, cuối cùng anh mới miễn cưỡng lên tiếng:
“Em gái, anh sai rồi, xin lỗi em.”
Tôi không muốn tha thứ cho anh, nhưng vì chị đối xử với tôi quá tốt, tôi không muốn chị buồn nên đành phải nói:
“Không sao đâu anh, là do cơ thể em yếu thôi.”
Nhìn quanh một lượt, tôi nhận ra không thấy Ngô quản gia đâu.
Tôi tò mò hỏi:
“Ơ? Ngô quản gia đâu rồi ạ?”
Chị Bùi Tương đáp:
“Đồ đầy tớ phản chủ, nhà họ Bùi không cần loại người như thế!”
“Chị còn ở đây mà bà ta đã dám phạt em quỳ ở từ đường, nếu một ngày chị không còn nữa, chẳng phải nhà họ Bùi sẽ phải theo họ Ngô của bà ta sao?”
“Chị đã cho bà ta tiền trợ cấp nghỉ hưu sớm, đuổi việc rồi!”
Bùi Khiêm biết mình sai, lúng túng gọi:
“Chị…”
Nhưng chị Bùi Tương lạnh lùng nói:
“Chị biết em là con trai duy nhất của nhà họ Bùi, các bậc trưởng lão trong tộc đều cho rằng em mới là người nên kế thừa nhà họ Bùi.”
“Nhưng em cũng phải tự nhìn lại mình, xem bản thân có đủ khả năng gánh vác con thuyền lớn như nhà họ Bùi không!”
Bùi Khiêm sững sờ, rồi mắt đỏ hoe.
“Chị, em không có ý đó!”
“Trong lòng em, chị mới là người nên làm chủ nhà họ Bùi, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh giành với chị!”
Chị Bùi Tương cười lạnh:
“Nếu không có em hậu thuẫn, làm sao Ngô quản gia dám bắt nạt Ân Nhiên?”
Sau đó, chị kéo tôi rời đi, không thèm để ý đến anh nữa.
“Đi thôi, Ân Nhiên, chị đưa em về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cha em là ân nhân cứu mạng của chị. Nếu em xảy ra chuyện gì, chị biết làm sao để đối diện với cha em nơi chín suối đây?”
Tôi ngoan ngoãn để chị Bùi Tương dắt tay, quay đầu nhìn Bùi Khiêm phía sau đang nghiến răng, siết chặt nắm tay, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt, lòng tôi bỗng nhiên thấy sảng khoái kỳ lạ.
Dù Bùi Khiêm là em ruột của chị.
Nhưng hình như chị lại thích tôi hơn thì phải!
Về đến phòng, chị Bùi Tương xin lỗi tôi một lần nữa.
“Ân Nhiên, xin lỗi em, lần này là lỗi của chị, chị đã sơ sót, không chăm sóc tốt cho em.”
“Chị hứa sẽ không để chuyện này tái diễn.”
Tôi lắc đầu:
“Chị ơi, em không sao đâu.”
“Em không muốn làm phiền công việc của chị, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho chị!”
Chị Bùi Tương xoa đầu tôi, dịu dàng nói:
“Sao em lại là gánh nặng của chị được? Thực ra, từ nhỏ chị đã luôn muốn có một cô em gái ngoan ngoãn, đáng yêu như em!”
“Lần này Bùi Khiêm thật sự quá đáng, em đừng tha thứ cho nó nhanh như vậy. Phải cho nó một bài học, nó mới biết cách trưởng thành.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
“Dạ! Ân Nhiên sẽ nghe lời chị!”
11
Quả nhiên chị Bùi Tương nói được làm được, mấy ngày liền không thèm để ý đến Bùi Khiêm.
Từ chỗ ban đầu không phục, Bùi Khiêm dần dần bắt đầu nhảy nhót khắp nơi, vắt óc nghĩ cách để được chị chú ý.
“Chị ơi, chị nhìn xem, lần này em lại đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi rồi!”
“Chị ơi, chị từng hứa với em, chỉ cần em học giỏi, chị sẽ dẫn em đi công viên giải trí mà!”
“Chị ơi, bao giờ chúng ta đi Thụy Sĩ trượt tuyết đây? Đã lâu lắm rồi chị không đưa em đi chơi rồi.”
Nhưng chị Bùi Tương cố tình phớt lờ anh.
“Chỉ là đứng đầu lớp thôi mà, có gì đáng tự hào đâu?”
“Chị bận công việc như vậy, làm gì có thời gian để đi chơi với em?”
“Sao em không học được sự ngoan ngoãn của Ân Nhiên chứ? Nếu em được một nửa như Ân Nhiên, chị đã đỡ phải lo biết bao nhiêu rồi!”
Bùi Khiêm bị tổn thương sâu sắc, vô cùng thất vọng, như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, trốn vào góc lặng lẽ khóc thầm.
Tôi không nhịn được muốn cười nhạo cậu ta, muốn nói rằng, cậu cũng có ngày hôm nay.
Nhưng tôi không dám, đành phải giả bộ an ủi cậu ta.
“Anh Bùi Khiêm, anh đừng giận nữa.”
“Chị chỉ là quá bận rộn thôi, chắc chắn không cố tình không để ý đến anh đâu.”
“Đợi đến khi chị hết giận, chị sẽ tha thứ cho anh mà.”
Mắt Bùi Khiêm đỏ hoe, lạnh lùng nhìn tôi, nói:
“Mộc Ân Nhiên, cô đang đắc ý cái gì?”
You cannot copy content of this page
Bình luận