Tiếng khóc của tôi vang lớn, dường như làm rung chuyển cả biệt thự, như thể tôi là người đau lòng nhất trên thế gian này.
Ban đầu, Bùi Khiêm còn tỏ vẻ khó chịu, quát tôi ngừng khóc.
Nhưng nhận ra tôi khóc mãi không ngừng, anh bối rối đi tới đi lui, cuối cùng, không biết nghĩ gì trong đầu.
Anh sai người đi pha một bình sữa bột, rồi nhét vào miệng tôi.
Sau đó, anh mạnh mẽ ấn tôi xuống giường:
“Uống sữa! Ngủ! Không được khóc nữa!”
Nói thật… mặc dù Bùi Khiêm rất hung dữ, nhưng sữa bột anh pha lại thơm đến lạ, tôi chưa từng được uống qua.
“Chụt chụt chụt… hu hu hu… chụt chụt chụt…”
Đêm đó, Bùi Khiêm nhét cho tôi cả một bình sữa, tôi khóc đến mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi.
Sáng thức dậy, tôi phát hiện Bùi Khiêm nằm ngủ ngay cạnh mình, bàn tay nhỏ còn ôm lấy tôi.
Khi thấy tôi tỉnh dậy, đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng của anh đầy vẻ chán ghét.
“Lớn thế này rồi, còn phải để người khác dỗ dành.”
“Thật không hiểu nổi cô đã làm gì mà chị tôi bị mê hoặc đến mức mang cô, cái đồ phiền phức này, về nhà.”
Anh ngáp một cái, lộ ra quầng mắt thâm đen, trông vô cùng mệt mỏi, rồi thở dài như không còn thiết sống:
“Ngô quản gia, chuẩn bị quần áo cho tôi, hôm nay tôi còn có tiết học.”
À, quên nói, hiện tại Bùi Khiêm vẫn là một học sinh danh giá… lớp ba tiểu học.
Ngô quản gia mang quần áo đến giúp Bùi Khiêm thay đồ, còn theo anh đi rửa mặt.
Khi anh đeo cặp sách lên vai, Ngô quản gia liền nhắc nhở một câu:
“Cậu chủ, đại tiểu thư dặn rằng, tiểu thư Ân Nhiên sẽ đi học cùng cậu.”
Bùi Khiêm, người vừa rồi còn trông mệt mỏi như sắp ch*ết, ngay lập tức dựng tóc gáy.
“Cô ấy à???”.
6
Ngay khi tôi rời quê, chị Bùi Tương đã chuẩn bị xong thủ tục nhập học cho tôi.
Để tiện chăm sóc, chị cho tôi vào học tại trường tiểu học quý tộc mà Bùi Khiêm đang theo học.
Một đứa chưa từng học mẫu giáo như tôi, nhảy liền ba lớp, trở thành học sinh lớp ba tiểu học.
Khi các bạn cùng lớp đã bắt đầu học chương trình trung học, giao tiếp tiếng Anh – Trung lưu loát với giáo viên nước ngoài, còn tôi thì chỉ biết “a ba a ba a ba”.
Cô giáo chủ nhiệm nhìn bài kiểm tra nhập học điểm một chữ số của tôi, gần như sụp đổ.
“Em Mộc Ân Nhiên, làm sao mà người ta có thể ngốc đến mức này chứ?”
“Em có biết không, học sinh trong lớp này chưa bao giờ có ai thi dưới 95 điểm cả.”
“Tôi không biết em đã dùng cách nào để được vào đây, mau về nói với cha mẹ em, đón em về đi. Tôi không dạy nổi em!”
Tôi đứng đó, tay chân lóng ngóng, không biết phải giải thích thế nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được đi học.
Tôi đã cố hết sức làm bài kiểm tra, nhưng kết quả chỉ đạt được điểm một chữ số.
Bùi Khiêm dẫn theo một đám người đứng bên cạnh, nhìn tôi với vẻ hả hê.
“Điểm một chữ số? Đây chắc là điểm thấp nhất trong lịch sử trường chúng ta rồi!”
“Trông đáng yêu thế kia, sao lại ngốc đến vậy? Chắc nhan sắc là đổi từ não ra đây mà?”
Đôi mắt trong sáng của Bùi Khiêm lạnh lùng nhìn người vừa nói:
“Cậu thấy cô ta đáng yêu à?”
Người kia bị ánh mắt của Bùi Khiêm dọa đến co rúm lại, cúi đầu nói lí nhí:
“Cũng… cũng thường thôi… còn không bằng con mèo nhà tôi đâu!”
Cô giáo Lý nắm lấy tôi, mắng suốt nửa giờ đồng hồ, cuối cùng thở dài nói:
“Gọi phụ huynh em đến đón về đi, tìm một ngôi trường bình thường khác.”
“Trường này không phù hợp với em!”
Tôi hoảng sợ đến mức “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt cô.
“Cô giáo Lý, em xin cô, đây là lần đầu tiên em được đi học, cũng là lần đầu tiên em làm bài kiểm tra.”
“Em hứa sẽ học hành chăm chỉ, cố gắng bắt kịp tiến độ của các bạn, cầu xin cô đừng đuổi em đi.”
“Chị em đã rất vất vả để đưa em vào đây, em không muốn làm chị ấy thất vọng.”
“Em đã không còn cha mẹ, em không muốn mất đi cả chị nữa… Em… em sẽ dập đầu lạy cô!”
Nói rồi, tôi làm động tác giống như lúc dập đầu trên linh đường của cha mình, cúi gập người xuống, dập đầu thật mạnh trước mặt cô giáo Lý.
Hành động của tôi khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
“Cô ta… cô ta dập đầu trước cô giáo Lý?”
“Quá mức rồi đấy, đâu cần làm vậy?”
“Chỉ là điểm kiểm tra thấp một chút, cô giáo Lý lại ép người ta đến mức phải quỳ, có hơi quá đáng không?”
Những học sinh ở đây, gia đình đều thuộc dạng giàu có quyền quý, học phí mỗi năm mấy chục vạn, ai mà chẳng là bảo bối trong nhà?
Chưa từng ai thấy cảnh tượng như vậy.
Cô giáo Lý cũng bị tôi dọa sợ đến ngây người, vội vàng cúi xuống đỡ tôi dậy.
“Mộc Ân Nhiên! Em làm gì thế này? Nếu người ta nhìn thấy, hiểu lầm tôi thì phải làm sao?”
Tôi cũng nhận ra hành động của mình có phần gây khó dễ cho cô.
Nhưng tôi chỉ là một đứa bé vừa từ nông thôn ra, chưa từng đi học, chẳng biết gì, và cũng chẳng nghĩ được cách nào khác.
Ngay khi tôi định giải thích, Bùi Khiêm bước ra, kéo mạnh tôi đứng dậy.
“Cô giáo Lý, nếu tôi nhớ không nhầm, thì chị tôi vừa quyên tặng cho trường một tòa nhà thư viện đúng không?”
“Mộc Ân Nhiên là con gái của ân nhân cứu mạng chị tôi, cô chắc chắn là muốn đuổi em ấy đi chứ?”
7
Chỉ một câu của Bùi Khiêm đã tiết lộ thân phận của tôi.
“Nghe nói, thời gian trước, đại tiểu thư nhà họ Bùi gặp tai nạn xe hơi. Chính tài xế của nhà họ Bùi đã liều mình cứu cô ấy, mới giúp cô thoát nạn. Nhưng tài xế đó lại thiệt mạng trong biển lửa. Chẳng lẽ đây là con gái của người tài xế đó?”
“Là một cô nhi không cha không mẹ à? Tội nghiệp thật đấy!”
“Tội nghiệp gì chứ? Dù cha cô ấy mất, nhưng nhà họ Bùi đã nhận nuôi cô ấy. chẳng phải Cô ấy đã một bước lên mây, trở thành phượng hoàng rồi sao?”
Chị Bùi Tương là người nổi bật nhất trong số con cái của giới thượng lưu ở kinh thành, được coi là hình mẫu lý tưởng, là “con nhà người ta” trong truyền thuyết, là cơn ác mộng của cả một thế hệ.
Từng lời nói, hành động của chị đều được mọi người coi như chuẩn mực.
Có người dùng khuỷu tay huých nhẹ Bùi Khiêm, cười nói:
“Bùi thiếu, vậy bây giờ không phải cô ấy là em gái của cậu sao?”
Câu nói của Bùi Khiêm đã thành công khiến cô giáo Lý phải dè chừng.
Cô vội vàng kéo tôi từ dưới đất đứng dậy, niềm nở nói:
“Mộc Ân Nhiên, con bé này, sao lại quỳ lạy như thế chứ?”
“Giáo viên chỉ quan tâm đến việc học của em, muốn giúp đỡ em thôi, hoàn toàn không có ý định đuổi em đi, em đừng hiểu lầm nhé.”
“Nền tảng của em kém, không theo kịp bài học hiện tại cũng là chuyện bình thường.”
“Thế này đi, mỗi ngày sau giờ học, em ở lại thêm một tiếng, cô sẽ dạy bổ túc riêng cho em, được không?”
Nói xong, cô nhìn sang Bùi Khiêm, ngữ điệu đầy vẻ dò hỏi, lấy lòng.
Bùi Khiêm không nói gì, chỉ khoanh tay trước ngực, khẽ nhếch khóe môi, để lộ một nụ cười khinh miệt.
“Ân Nhiên, còn không cảm ơn cô giáo Lý đi?”
Tôi hoang mang nhìn Bùi Khiêm và cô giáo Lý, không dám tin rằng anh ấy thực sự đã giúp tôi.
Nhưng việc không gây rắc rối cho chị Bùi Tương và không bị đuổi khỏi trường đã khiến tôi thấy rất vui mừng rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận