Thẩm Dược còn định giãy giụa:
“Nhưng… khách mời đều đã đến rồi, giờ đột ngột nói hủy hôn, cô sẽ giải thích sao với các trưởng bối?”
Chị tôi lạnh lùng nói:
“Chuyện nhà họ Bùi, không cần người nhà họ Thẩm các người lo!”
Chị tôi đã hủy lễ đính hôn với Thẩm Dược.
Bên ngoài dù có nhiều lời đồn đoán về lý do chia tay, nhưng chị đã bỏ ra một khoản tiền lớn để dẹp yên mọi thông tin.
Dù một số tờ báo có đưa tin đồn thổi, nhưng không có bằng chứng cụ thể, cuối cùng mọi chuyện cũng dần rơi vào quên lãng.
Nhưng Bùi Khiêm thì phát điên.
Anh chặn tôi trong phòng, ép tôi dựa sát vào tường, đôi tay siết chặt eo tôi, suýt nữa làm tôi đau đến gãy cả lưng.
“Hắn ta đã chạm vào chỗ nào của em? Thằng khốn Thẩm Dược đó đã làm gì em rồi?”
“Mộ Ân Nhiên, gan em lớn thật đấy! Chuyện nguy hiểm như thế, sao không báo trước với anh?”
“Em có biết lúc thấy dáng vẻ của em, anh đã sợ đến mức nào không? Lúc đó anh chỉ muốn giết ch*ết hắn!”
Tên điên này!
Bên ngoài chỉ cách một bức tường thôi là chị tôi, mà anh cũng dám làm thế!
Tôi hạ giọng, cố giữ bình tĩnh:
“Anh làm cái gì vậy? Chị mà nghe thấy thì sao?”
“Em là em gái của anh mà!”
Bùi Khiêm cười khẩy, đưa tay vuốt nhẹ lên đôi môi bị anh làm sưng đỏ của tôi:
“Em gái nào lại hôn anh trai chứ?”
“Đừng quên, em vốn không phải em ruột của anh, chỉ là con gái của tài xế nhà anh thôi.”
Tôi căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn.
Lúc 15 tuổi, tôi còn có thể từ chối Bùi Khiêm 16 tuổi.
Nhưng bây giờ, khi tôi 20 tuổi, hoàn toàn không phải đối thủ của Bùi Khiêm 21 tuổi nữa!
“Không phải ruột thịt, nhưng vẫn chung một sổ hộ khẩu mà!”
Bùi Khiêm cười nhếch mép:
“Ngày mai, anh sẽ tách hộ khẩu của em ra.”
Thấy tôi mở to mắt kinh ngạc, anh lại cúi xuống, tiếp tục hôn tôi.
Như đang tự nói với chính mình, cũng như đang trấn an tôi:
“Sau đó, anh sẽ cưới em về nhà…”
20
Tối hôm đó, chị Bùi Tương uống rượu giải sầu vì chia tay với gã đàn ông tệ bạc.
Là những đứa em thân thiết nhất của chị, vậy mà chúng tôi lại đang lén lút trong phòng.
Suốt cả đêm, Bùi Khiêm cứ như trâu bò không biết mệt.
Tôi cảm giác mình sắp kiệt sức đến nơi.
“Bùi Khiêm, anh chưa từng thấy phụ nữ hay sao vậy!”
Bùi Khiêm cúi đầu nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo:
“Em nghĩ sao?”
Khi tỉnh giấc, trời bên ngoài vẫn chưa sáng.
Tôi lập tức đạp mạnh một cú, hất Bùi Khiêm xuống giường.
Bùi Khiêm ngã lăn ra đất, lồm cồm bò dậy, vừa choáng vừa tức:
“Mộ Ân Nhiên, em làm gì vậy hả!”
Tôi lo lắng nói:
“Mau cút đi! Nếu chị phát hiện thì anh ch*ết chắc!”
Bùi Khiêm có chút bất lực:
“Biết thì biết thôi mà…”
Tôi lập tức ngắt lời anh:
“Không được! Em không muốn người khác biết về quan hệ của chúng ta.”
“Nếu để người ngoài biết, họ sẽ nói gì về em?”
Tôi không biết người thành phố các anh nghĩ thế nào, nhưng ở quê tôi, chuyện này chắc chắn là một vụ bê bối chấn động.
Gia đình mà bị đồn đại, chắc chẳng ai trong nhà dám ngẩng đầu ở làng nữa.
Bùi Khiêm không còn cách nào, đành phải lén lút quay về.
Sau khi đá bay gã đàn ông tệ bạc, chị Bùi Tương quyết định dồn toàn bộ tâm sức vào sự nghiệp.
Tôi cũng vào làm việc ở bộ phận PR của tập đoàn Bùi Thị.
Hằng ngày, tôi và hai chị em Bùi Tương, Bùi Khiêm gặp nhau suốt, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy.
Bùi Khiêm không biết có phải mắc chứng nghiện gì đó không, cứ hay kéo tôi trốn sau lưng chị, làm mấy chuyện lén lút.
Có vài lần, suýt chút nữa thì bị phát hiện.
Tức đến nỗi, tôi mặc kệ anh mấy ngày liền.
Một buổi tối, cả nhà đang ngồi ăn cơm, chị bỗng nhiên gửi cho tôi một tấm ảnh.
“Ân Nhiên cũng hai mốt tuổi rồi, nên suy nghĩ đến chuyện tìm bạn trai đi.”
Chị vừa nói xong, đã nghe “choang” một tiếng, Bùi Khiêm làm rơi bát.
Chị cau mày:
“A Khiêm, em làm sao thế? Lớn thế này rồi, mà vẫn vụng về như vậy.”
Anh nào phải vụng về, rõ ràng là đang chột dạ.
Tôi vội vàng lên tiếng:
“Chị, em không vội, để sau hãy nói!”
Chị ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Ừ, cũng đúng, hai mốt thì chưa cần gấp.”
Chị lại chuyển hướng câu chuyện sang Bùi Khiêm:
“A Khiêm, còn em thì sao?”
“Chuyện lần trước bảo em gặp mặt tiểu thư nhà họ Tiết, đi ăn một bữa để làm quen, em suy nghĩ thế nào rồi?”
“Hai đứa là bạn cùng trường đại học, tuổi tác cũng hợp, nhà họ Bùi chúng ta và nhà họ Tiết còn có mối quan hệ làm ăn, không thể thích hợp hơn.”
Bùi Khiêm đang cúi xuống nhặt mảnh bát, bất chợt ho mạnh một tiếng, làm rơi thêm mảnh vỡ xuống đất, cắt vào ngón tay chảy máu.
“Khụ! Chị… chị vừa nói gì? Tay em bị thương rồi, để sau hãy bàn tiếp!”
Nói xong, anh lập tức đứng dậy rời khỏi bàn.
Tôi vội vàng đuổi theo:
“Phòng em có hộp thuốc, vào phòng em đi!”
Chị Bùi Tương nhìn chúng tôi, bất lực lắc đầu:
“Đi đi, thật là, hễ nhắc đến chuyện xem mắt là chạy mất. Nhưng sớm muộn gì em cũng phải cưới một cô em dâu về cho chị đấy!”
Chị đâu biết rằng, ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, tôi đã đẩy Bùi Khiêm lên giường, bóp cổ anh mà lắc mạnh.
“Cô tiểu thư nhà họ Tiết đó là ai? Lại còn bạn cùng trường nữa? Lúc em không ở đây mấy năm, anh đã chơi bời đến thế nào rồi?”
Bùi Khiêm giơ ngón tay đang rướm máu, làm ra vẻ vô tội:
“Anh thề, anh không có!”
“Là chị ép mai mối thôi, anh với cô Tiết đó thậm chí còn chưa từng nói chuyện!”
Tôi nghi ngờ nhìn anh:
“Thật không?”
Anh bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, nói:
“Anh chỉ thích em thôi, em không biết sao?”
“Anh, Bùi Khiêm, thề rằng nếu lừa dối, phản bội Mộ Ân Nhiên, hoặc làm điều gì có lỗi với em, anh sẽ tan xương nát thịt, ch*ết không toàn thây!”
Nghe những lời anh nói, lòng tôi khẽ dao động.
“Được, em tin anh một lần.”
“Nhưng nếu dám phản bội em, kết cục của anh sẽ giống y hệt Thẩm Dược!”
Bùi Khiêm phản đối:
“Đừng so sánh anh với cái loại cặn bã như Thẩm Dược được không?”
“Với cả… khi nào anh mới có thể “được lên chính thức” đây…”
21
Tôi đã nghĩ rằng, ba người chúng tôi sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau như thế này.
Không ngờ, chuyến bay mà chị tôi đi lại xảy ra tai nạn, toàn bộ hành khách trên máy bay đều thiệt mạng, không ai sống sót.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như bầu trời sụp đổ.
Người chị tuyệt vời nhất trên thế giới này, lại rời xa chúng tôi mãi mãi như vậy.
Vì quá xúc động, tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Không biết Bùi Khiêm đã ở bên cạnh tôi bao lâu, đến mức râu dưới cằm cũng chưa kịp cạo.
Thấy tôi tỉnh lại, anh lập tức nắm lấy tay tôi.
“Ân Nhiên, em đừng kích động, bác sĩ nói… em đã mang thai được ba tháng rồi.”
“Anh đã mất chị, cũng từng mất cha mẹ… anh không muốn mất em nữa.”
“Anh xin em, đừng rời xa anh.”
Nhưng tôi giận đến mức vung tay tát thẳng vào mặt anh.
“Tất cả là tại anh!”
“Nếu không phải vì anh bận việc, chị mới phải thay anh ra nước ngoài khảo sát, thì chị đã không ch*ết!”
“Chính anh đã hại ch*ết chị tôi! Anh là kẻ sát nhân, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Bùi Khiêm bị tôi mắng đến người cứng đờ, đôi mắt đầy vẻ đau khổ:
“Ân Nhiên, anh…”
You cannot copy content of this page
Bình luận