“Được rồi, được rồi, không bôi thuốc nữa.”
Tôi chỉnh lại váy, ngồi ngay ngắn trên giường, trông vô cùng nghiêm chỉnh: “Người đàn ông của em, có thể giúp em sấy tóc được không?”
Tống Giản Sinh cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
Có lẽ vì xấu hổ với cách gọi này, sắc mặt anh có chút bực bội.
“Hứa Kiều Kiều.” Anh cầm máy sấy đi tới bên cạnh, vừa cắm điện vừa trầm giọng nói: “Em thu liễm lại một chút đi!”
Tôi “ồ” một tiếng, rồi ôm lấy eo anh.
“Hứa Kiều Kiều!”
7.
Nhịp sống ở trấn Ân rất chậm rãi.
Ở đây hai tuần, đến lúc rời đi, tôi lại có chút không nỡ.
Tương Tương dắt theo chú chó nhỏ của nhà mình đến tiễn tôi, đôi mắt đỏ hoe, trông vô cùng buồn bã.
Qua cửa sổ xe, cô bé vẫy tay thật mạnh: “Chị Kiều Kiều, Tương Tương sẽ rất nhớ chị!”
Xe lăn bánh, tôi bỗng thấy hơi xúc động.
Nhìn sang Tống Giản Sinh bên cạnh, tôi lại cảm thấy được an ủi phần nào.
Sau này, nếu có cơ hội, tôi vẫn có thể theo anh quay về đây.
Cũng giống như lúc đến.
Băng qua hơn nửa đất nước, tôi và anh lại quay về thành phố S.
Ngày thứ hai sau khi hạ cánh, bố mẹ tôi cũng trở về.
Lần cuối cùng tôi gặp họ là vào dịp Tết Nguyên Đán.
Đêm Giao Thừa, họ bay về thành phố S, vội vã dùng bữa cơm tất niên, sáng hôm sau lại mỗi người một ngả, tiếp tục công việc riêng.
Đối với họ, sự nghiệp quan trọng hơn gia đình rất nhiều.
Đây có lẽ là bản chất của những cuộc hôn nhân thương mại.
Thay vì gọi là vợ chồng, họ giống như bạn giường hơn—định kỳ giải quyết nhu cầu sinh lý, còn lại đều dành thời gian để theo đuổi giá trị bản thân.
Hôn nhân của tôi và Tống Giản Sinh, có khi vài phần là chịu ảnh hưởng từ họ.
Chỉ là anh không giống bố tôi, không đắm chìm trong công việc đến mức coi đó là ý nghĩa quan trọng nhất của đời người.
Tôi cũng không giống mẹ, không có sự nhạy bén và bản lĩnh để trở thành một nhà lãnh đạo xuất sắc.
Trước năm mười ba tuổi, tôi không thể hiểu được điều đó.
Sau năm mười ba tuổi, tôi vẫn không hiểu, nhưng đã bắt đầu học cách thích nghi.
Có lẽ là vì sự xuất hiện của Tống Giản Sinh.
Mẹ tôi từng nói, tôi không phải là trọng tâm trong cuộc sống của bà ấy, bố tôi cũng sẽ không vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp.
Họ sinh ra tôi, chỉ vì đến thời điểm thích hợp.
Tôi nói, mình không thể không có gì cả, hai người họ phải tìm ai đó ở bên tôi.
Thế là họ tìm đến Tống Giản Sinh, coi anh như món quà sinh nhật năm mười ba tuổi dành cho tôi.
Vậy nên, Tống Giản Sinh vốn dĩ thuộc về tôi, Hứa Kiều Kiều.
Anh phải là của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay của Tống Giản Sinh dưới bàn ăn, nhưng anh không chút do dự mà giữ chặt lại.
Tôi khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, chỉ đổi lại một ánh mắt cảnh cáo.
Trước mặt bố mẹ tôi, Tống Giản Sinh căng thẳng đến mức cứng ngắc, nhưng thực ra hoàn toàn không cần phải vậy.
Ngoài công việc ra, trong mắt họ chẳng có chỗ cho bất cứ điều gì khác.
Thế nhưng, dáng vẻ cố gắng giữ bình tĩnh của anh trông lại vô cùng ngon mắt.
Tôi không nhịn được mà được đà lấn tới.
Bắt chéo chân, tôi vươn mũi chân, nhẹ nhàng gẩy vào bắp chân anh.
Nhân lúc anh lơ là, ngón tay tôi cũng lén lút thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Sắc mặt Tống Giản Sinh thoắt xanh thoắt đỏ.
Tôi khẽ liếc anh một cái, cuối cùng cũng hài lòng.
Bữa cơm này rõ ràng có bốn người, nhưng người duy nhất chịu giày vò chỉ có mình anh.
Đều là do anh quá nhạy cảm mà thôi.
Cũng vì vậy mà khi tôi bước vào phòng anh vào buổi chiều, anh mới cảm thấy không thích hợp.
Nhưng tôi chẳng quan tâm thích hợp hay không, càng thấy anh muốn đuổi mình ra, càng cố tình làm tới.
Gỡ tay anh ra, tôi đẩy anh ngồi xuống giường.
Vòng tay ôm lấy cổ anh, tôi mềm giọng, mang theo chút làm nũng: “Tống Giản Sinh, ôm em đi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận