Cũng giống như cách người ta thuần phục đại bàng vậy.
Tống Giản Sinh quan tâm đến tôi, đó chính là điểm mấu chốt giúp tôi kìm kẹp anh.
Dù cái bụng có hơi chịu thiệt một chút, nhưng hiệu quả rất rõ ràng.
Cuối cùng, người không chịu nổi trước chính là anh.
Chiều ngày thứ hai từ chối ăn uống, anh rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt tôi.
“Hứa Kiều Kiều.” Anh cầm một bát cháo trong tay, cố nén cơn giận: “… Em định bỏ đói bản thân đến chết sao?”
Tôi quay lưng về phía anh, nằm nghiêng trên giường, coi lời anh nói như gió thoảng bên tai.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai chúng tôi—một nhịp nhàng, một gấp gáp.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Tống Giản Sinh lại vang lên: “Hứa Kiều Kiều.”
Giọng anh rất nhẹ, tôi nghe thấy anh nói: “… Em thắng rồi, Hứa Kiều Kiều.”
Tôi trở mình, nằm ngửa trên giường.
Coi như đã đáp lại, nhưng không nhiều.
Thấy tôi có thái độ như vậy, anh dứt khoát từ bỏ sự giãy giụa, gần như chấp nhận số phận mà hỏi: “Hứa Kiều Kiều, rốt cuộc em muốn gì?”
Tôi giấu đi niềm vui trong lòng, vẻ mặt vẫn thản nhiên: “… Em muốn gì anh cũng cho sao?”
Anh im lặng một lúc lâu, sau đó khó khăn gật đầu.
“Phải. Em muốn gì, anh đều cho.”
Tôi lại trở mình, nằm úp xuống mép giường, giọng điệu hung hăng: “Nói xin lỗi với em!”
Tống Giản Sinh: “… Xin lỗi.”
Tôi miễn cưỡng hài lòng, bờ vai lập tức thả lỏng, giọng nói yếu ớt: “Mau đút em ăn đi, em đói đến mức không còn sức cầm bát nữa rồi.”
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì đã tưởng tượng.
Ban đầu định tiếp tục kéo dài thêm chút nữa, mặc cả điều kiện với anh, nhưng tôi thật sự đói đến chịu không nổi, không thể tiếp tục giữ vỏ bọc lạnh lùng cao ngạo được.
Hết cách rồi, người cần cơm như sắt cần thép.
Nhịn đói suốt hai ngày, đây đã là giới hạn của tôi.
Tống Giản Sinh mím môi thật chặt, cố nhịn cơn giận, vừa đút cho tôi ăn vừa trách móc: “… Không biết vào bếp tìm chút gì đó ăn à?!”
“Em không thèm!”
Tôi nuốt vội một ngụm cháo lớn, giọng điệu vừa ấm ức vừa bướng bỉnh: “Dù có chết đói, Hứa Kiều Kiều em cũng không bao giờ cúi đầu vì năm đấu gạo!”
Lại nghĩ đến trận đòn hôm trước, tôi càng giận hơn, chỉ cần nhìn thấy anh là tức không chịu nổi.
“… Em vẫn còn giận đây này, Tống Giản Sinh, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ?!”
“Là em không chịu nghe lời trước.”
Anh cầm khăn lau miệng cho tôi: “Thái độ cũng không đúng mực chút nào.”
“Nhưng anh cũng không được đánh vào mông em!” Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, giọng điệu kiên quyết: “Em là một người trưởng thành, không ai được phép làm vậy với em, ngay cả anh cũng không!”
Nghĩ một lúc, tôi bổ sung thêm: “… Tất nhiên, nếu là một chút thú vui nhỏ trên giường thì có thể chấp nhận, nhưng để công bằng, em cũng phải được đánh lại.”
“Hứa Kiều Kiều!” Tống Giản Sinh lập tức bùng nổ vì xấu hổ: “Em im miệng ngay cho anh!”
Chẳng thú vị chút nào.
Tôi chỉ đùa một câu thôi, vậy mà Tống Giản Sinh lại chẳng có lấy một tế bào hài hước nào cả.
Ăn uống no nê, anh đi rửa bát.
Anh làm rất nhanh, đến khi tôi tắm xong bước ra, mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng.
Lúc này tôi đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, lý trí như trước.
Nằm sấp trên giường, tôi không chút khách sáo gọi to: “Tống Giản Sinh!”
Anh bước tới, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ: “Gì nữa?”
“Ồ, không có gì đâu.”
Tôi thản nhiên vén tà váy ngủ lên, vô cùng đường hoàng sai bảo anh: “Mau lại đây bôi thuốc cho em.”
Tống Giản Sinh lập tức nhắm chặt mắt, trên trán nổi cả gân xanh.
“Hứa! Kiều! Kiều!”
Anh nghiến răng gọi tên tôi, trong giọng nói đầy giận dữ và cảnh cáo.
Hừ, giả bộ đứng đắn.
Hai ngày nay anh đã chạm vào tôi không biết bao nhiêu lần, còn ở đây làm bộ ngây thơ.
Nhưng thôi, tôi không tiếp tục trêu anh nữa.
Dù sao cũng mới mười chín tuổi, tức giận quá nhiều, không tốt cho sức khỏe.
You cannot copy content of this page
Bình luận