Con Công Nhỏ Của Anh Ấy

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Khẽ nhăn mũi, tôi nghiêm túc vô cùng.

 

“Ừm… Mùi hoa thạch nam nồng quá, em không thích.”

 

“Hứa Kiều Kiều!”

 

Tống Giản Sinh sững sờ quay phắt lại, trên cổ dần dần lan lên sắc đỏ, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ không thể tin được: “Em rốt cuộc có biết xấu hổ không?!”

 

Ồ? Đây là đang thẹn quá hóa giận à?

 

Tôi nghiêng đầu, nhìn xuống mảnh vải màu xanh nhạt trong tay trái anh.

 

“Thật ra thì—”

 

“Em thích anh mặc loại tam giác hơn.”

 

Dù rằng mặc kiểu đó, có lẽ anh sẽ không thoải mái lắm.

 

Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi chứ… đúng không?

 

5.

 

Tống Giản Sinh đã ba ngày không thèm để ý đến tôi rồi.

 

Dù vẫn chăm sóc tôi như một bà mẹ già, hết lòng bưng trà rót nước, nhưng chỉ cần tôi mở miệng, anh lập tức quay lưng bỏ đi.

 

Đứng giữa sân, dáng người anh thẳng tắp như một cây non.

 

Sau vô số lần tiếp xúc thân mật, tôi đương nhiên biết rõ, mặc kiểu quần tam giác kia đúng là có hơi ấm ức cho anh.

 

Nghĩ đến đây, tôi khẽ liếm môi.

 

Có chút thèm thuồng rồi.

 

Thế là tôi cất giọng gọi: “Tống Giản Sinh.”

 

Anh lập tức quay lưng bỏ đi.

 

Lần này đi thẳng ra khỏi cổng lớn.

 

Tôi bĩu môi, chậm rãi bước ra cửa, nhìn quanh một vòng, bóng dáng anh đã biến mất.

 

Tôi cũng không quay về, mà xoay người bước sang sân nhà bên cạnh.

 

Cô bé buộc hai bím tóc đang nằm bò trên ghế làm bài tập, vừa ngẩng đầu thấy tôi, đôi mắt cô bé liền sáng rực: “Chị Kiều Kiều!”

 

Chắc chắn Tống Giản Sinh không thể ngờ rằng, không có anh chơi cùng, tôi vẫn có thể tìm người khác.

 

Trong mấy ngày ngắn ngủi anh phớt lờ tôi, tôi đã kết thân với cô bé hàng xóm tên Lạc Tương.

 

Tương Tương rất đáng yêu, cô bé thích đến chơi với tôi.

 

Đương nhiên, là những lúc Tống Giản Sinh không có ở đây.

 

Gần đây thời tiết oi bức, nhưng trấn Ân nằm cạnh sông, cây cối rậm rạp, mát mẻ hơn thành phố S rất nhiều.

 

Tương Tương làm bài tập gần xong, buổi chiều cô bé đã hẹn bạn bè cùng đi dạo ở bãi cát và hái gương sen. 

 

Thấy tôi một mình chán nản, cô bé rất nghĩa khí, tiện thể rủ tôi đi cùng.

 

Dạo bãi cát?

 

Nghe có vẻ thú vị.

 

Tôi vui vẻ nhận lời, hào hứng tham gia.

 

Cả buổi chiều, tôi chơi đùa cùng với lũ trẻ.

 

Chúng tôi lật tung những tảng đá ở bãi cạn, bắt được đầy một xô cua nhỏ, còn hái được cả một thuyền đầy gương sen, vui đến quên trời quên đất.

 

Buổi tối về đến nhà, chờ đợi tôi là cơn thịnh nộ của Tống Giản Sinh.

 

Anh đứng ngay trước cửa, sắc mặt xanh mét, ánh mắt hằn lên vẻ giận dữ như thể muốn nuốt chửng tôi.

 

“Hứa Kiều Kiều!”

 

Tôi ôm hai bông sen đi ngang qua anh, tà váy cố tình lướt qua bắp chân anh, cẩn thận cắm hoa vào bể nước, giọng điệu thờ ơ: “… Gì vậy?”

 

Sắc mặt Tống Giản Sinh lập tức trở nên khó coi hơn, nhưng giọng nói lại dần bình tĩnh: “Tại sao không nói một tiếng mà đã chạy ra ngoài? Em có biết không, cả buổi chiều nay anh đã tìm em khắp nơi.”

 

Tại sao không nói một tiếng ư?

 

Vì anh bỏ đi trước mà. 

 

Anh chạy, thì em cũng chạy thôi.

 

Tôi hờ hững “ồ” một tiếng, tiếp tục cắm lá sen vào bể nước.

 

Tống Giản Sinh đột nhiên bùng nổ cơn giận.

 

Bông sen trong tay tôi còn chưa kịp cắm vào bể nước đã bị anh nắm chặt cổ tay, kéo mạnh vào phòng. 

 

Tôi loạng choạng rồi bị đẩy ngã lên giường.

 

Nhìn gương mặt căng cứng của anh, tôi giật mình nhíu mày, không chút do dự bò về phía góc giường.

 

Nhưng tốc độ của Tống Giản Sinh còn nhanh hơn.

 

Anh vươn tay, nắm lấy mắt cá chân tôi, mạnh mẽ kéo tôi trở lại.

 

Một tay siết chặt cổ tay tôi, đầu gối ghìm chặt hai chân tôi, giọng anh đầy tức giận: “… Hứa Kiều Kiều, em có biết núi ở đây cao và hiểm trở thế nào không? Em có biết nếu bị bọn buôn người bắt đi sẽ xảy ra chuyện gì không?! Em muốn bị xích dưới tầng hầm hay trở thành một cỗ máy sinh sản hả?!”

 

Tôi giãy giụa, nhưng phát hiện bản thân hoàn toàn bị kiềm chế, không thể thoát ra.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page