Đến khi lên tiếng, giọng anh đã mang theo sự cảnh cáo nặng nề: “Hứa Kiều Kiều!”
Chậc.
Nghe thấy rồi, hai tai đều nghe thấy rõ ràng.
Nói hung dữ như vậy, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng, đến cả nhúc nhích cũng không dám.
Tôi chỉnh lại tóc, chẳng thèm để ý đến anh.
Múc một gáo nước, dội từ bờ vai xuống.
Không nói đến chuyện khác, riêng khoản pha nước tắm, Tống Giản Sinh làm rất tốt.
Nhưng vừa nghe tiếng nước, anh dường như sắp phát điên.
Hí hí.
Có lẽ anh không ngờ tôi thật sự dám làm vậy.
4.
Tôi thừa nhận, mấy ngày nay số lần tôi trêu chọc Tống Giản Sinh hơi nhiều một chút, hình như ngày nào anh cũng tức giận.
Nhưng tôi đã quen rồi.
Quấn lấy nhau nhiều năm như vậy, Tống Giản Sinh chưa từng cười với tôi, dù là trước hay sau khi kết hôn, anh lúc nào cũng gọi đầy đủ cả họ lẫn tên tôi: “Hứa Kiều Kiều.”
Thật sự rất khó chịu.
Trong sân, Tống Giản Sinh đang ngồi dưới gốc cây quế, giặt quần áo.
Trên cánh tay anh có những cơ bắp không quá khoa trương, bọt xà phòng đặc sệt từ nước giặt dính lên, khiến cả người toát lên một vẻ hiền lành kỳ lạ.
Anh trông rất khỏe mạnh, làn da không trắng, nhưng cũng chẳng đen, mang theo sức sống của một chàng trai trẻ.
Chỉ có điều ánh mắt lại lạnh lùng, trầm lắng.
Mười năm sau, tôi thực sự không thể chơi đùa với Tống Giản Sinh nữa.
Nhưng Tống Giản Sinh trước mắt tôi bây giờ mới chỉ mười chín tuổi, tươi non mọng nước, trên người vẫn còn vương hơi thở non nớt, bướng bỉnh như một con ngựa hoang nhỏ, ngoài đá chân ra thì chẳng làm gì khác.
Nếu tôi thật sự là Hứa Kiều Kiều mười tám tuổi, thì đúng là không có cách nào trị được anh.
Nhưng tôi không phải.
Chậm rãi bước về phía cây quế, tôi dừng lại ngay sau lưng anh, rồi một cách đường hoàng, đổ cả người lên lưng anh.
Vòng tay ôm lấy cổ Tống Giản Sinh, tôi không nhịn được phàn nàn bên tai anh: “… Tống Giản Sinh, em thực sự rất không thích anh gọi cả họ lẫn tên em như vậy.”
Tôi cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Sao anh không gọi em là ‘Kiều Kiều’ chứ?”
“Nếu không thì, gọi ‘bé cưng’ cũng được mà.”
Tống Giản Sinh căng cứng lưng như một tấm thép, bàn tay phải siết chặt miếng vải đang giặt, trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh.
Hít sâu một hơi, anh đứng bật dậy.
“Hứa Kiều Kiều!”
Lại nữa, lại nữa rồi.
Tôi vờ như không nghe thấy, vẫn treo người trên người anh đung đưa.
Nhẹ nhàng cọ vào má anh, tôi tiếp tục trêu chọc: “… Tống Giản Sinh, anh gọi em một tiếng chị đi, em sẽ mua kẹo cho anh ăn.”
Tống Giản Sinh không dám chạm vào chân tôi, chỉ dám cảnh cáo bằng lời: “Hứa Kiều Kiều, em đừng quá đáng!”
Hứa Kiều Kiều, đừng trêu chọc anh.
Hứa Kiều Kiều, tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút.
Hứa Kiều Kiều, em đừng quá đáng.
Những lời anh thường nói với tôi, lặp đi lặp lại, cũng chỉ có ba câu này.
Nhưng tôi trước nay chưa từng để vào tai.
Vòng tay ôm lấy cổ anh, tôi không buông tha: “Tống Giản Sinh, anh không được hung dữ với em như vậy, em không thích!”
Tống Giản Sinh chẳng buồn để ý đến tôi.
Đấy, anh lại giận nữa rồi.
Anh không hề đưa tay đỡ tôi lấy một chút, mặc kệ tôi cứ thế treo trên người anh.
Đến khi đi thẳng vào trong nhà, anh mới dùng một tay gỡ tay tôi ra, ném tôi lên giường.
Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Tôi không hài lòng, lăn lộn trên giường hai vòng, rồi tiện tay nhấc dây buộc của một tấm vải mỏng ở mép giường, ném vào lòng anh.
Giọng điệu đầy vẻ đương nhiên: “… Cùng tắm đi.”
Tống Giản Sinh vô thức đón lấy, ánh mắt liếc xuống mảnh vải trong tay, gương mặt lập tức đỏ xanh đan xen.
Tôi vô tội nhìn anh: “Em không thể chạm vào nước lạnh, anh cũng biết mà.”
Anh nhẫn nhịn, rồi lại nhẫn nhịn.
Vẫn quay người đi, ngoan ngoãn bước ra sân.
“Tống Giản Sinh.”
Tôi cầm quyển sách bên cạnh giường, gọi anh lại.
Lật đến trang bị gấp từ đêm qua, tôi không quên nhắc nhở: “… Cái thứ trong tay trái anh, đừng giặt lẫn với đồ của em.”
You cannot copy content of this page
Bình luận