Con Capybara Mà Tôi Nuôi Đã Biến Mất

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Không thể tiếp tục thế này được.  

 

Buổi trưa, sau khi cho Tun Tun ăn no, tôi quyết định dẫn nó qua chỗ Tạ Kiêu để ký một hiệp ước “hòa bình tạm thời.”  

 

Đột nhiên, một cô gái trẻ không thuộc tổ quay của chúng tôi, được nhân viên dẫn đến, vội vã chạy vào.  

 

“Xin… xin hỏi, chị là chị Diêu Dao phải không?”  

 

Cô ấy chạy đến thở hổn hển, nhưng vừa nhìn thấy Tun Tun thì thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, là chị! Chúng tôi được cứu rồi!”  

 

Tôi đặt bắp ngô trong tay xuống, khó hiểu hỏi:  “Có chuyện gì sao?”  

 

“Xin chào, tôi là người của studio Mạc Từ! Mạc Từ đang quay MV ca khúc mới ở trường quay bên cạnh. Vì chủ đề là dễ thương đáng yêu, chúng tôi đã thuê một con capybara để quay cùng.” 

 

“Nhưng không hiểu sao con capybara đó bị kích động, không ai xử lý nổi! Nghe Mạc Từ nói chị là chuyên gia thuần hóa capybara, nên chúng tôi muốn hỏi chị có thể qua giúp một chút không…”  

 

Tôi suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy.  

 

“Được, dẫn đường đi.”  

 

“Cảm ơn chị rất nhiều!”  

 

Khi tôi theo cô gái rời khỏi trường quay, bỗng cảm thấy ánh nhìn sắc bén từ phía sau.  

 

Theo bản năng quay lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tạ Kiêu vội vàng quay đi.  

 

Nhìn cái gì mà nhìn.  

 

Tôi bĩu môi với anh, nhưng ngay khi thu hồi ánh nhìn, khóe mắt tôi bất ngờ thấy một bóng dáng nhỏ bé màu nâu nhạt.  

 

Tun Tun, chậm rãi, đi về phía Tạ Kiêu?

 

11

 

Đúng như lời cô gái nói, Capybara ở Mạc Từ này thực sự rất căng thẳng, cả người bị chôn vùi trong bể bóng bobo, không chịu ra ngoài.

 

May mắn thay, tôi đã nuôi Tun Tun từ khi còn nhỏ, nên có một số thủ thuật để đối phó với những con vật bé này.

 

Sau một hồi loay hoay, bé Capybara dần dần ổn định tâm trạng và ngồi trong tay tôi, nhai cỏ.

 

Mạc Từ khoe với nhân viên với vẻ mặt đầy tự hào.

 

“Thấy chưa, tôi đã nói chị Diêu Dao là bậc thầy trong việc thuần hóa capybara mà!”

 

“Cảm ơn nhé, chị Diêu Dao, lát nữa chị có rảnh không? Em và quản lý sẽ đãi chị một bữa tối để nói lời cảm ơn…”

 

Cậu ta còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lùng đầy vẻ bất mãn đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

 

“Không rảnh.”

 

“Chúng tôi cũng chuẩn bị quay.”

 

Mọi người quay đầu về phía tiếng động, không biết lúc nào, Tạ Kiêu đã đứng trước cửa studio.

 

Còn đang ôm một Tun Tun ở trên tay!

 

Tun Tun từ từ mở mắt, tôi nhận thấy mắt nó đang dán chặt vào bé capybara trong vòng tay mình.

 

Vòng phiên dịch của Tun Tun bắt đầu phát ra tiếng bíp. 

 

“Mama, Tun Tun và người này ổn rồi.”

 

Không phải hai người làm lành với nhau hơi nhanh sao?

 

Đây là cơ hội hiếm có, nên tôi nhanh chóng trả lại bé capybara cho Mạc Từ, vỗ tay rồi đứng dậy.

 

“Vậy thì chị quay lại làm việc trước đây, nếu việc quay phim của bọn chị suôn sẻ và kết thúc sớm, chị sẽ gặp lại em sau!”

 

“Được rồi, tạm biệt chị Diêu Dao ~”

 

Mạc Từ mỉm cười vẫy tay chào.

 

Tạ Kiêu vừa đi ngang qua, một cơn ớn lạnh lập tức bao trùm lấy tôi.

 

Ai đó đồng thời nhanh chóng nghiêng người, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Mạc Từ.

 

“Đừng nghĩ rằng tôi muốn tới giục cô về. Tại vì cô mãi không quay lại, thứ cao da trâu này ghen tị và liên tục quấy rối tôi, nên tôi mới đến đây.”

 

“Hừ, có Tun mới rồi là quên Tun cũ.” 

 

Tạ Kiêu dừng lại, sau đó dùng đầu ngón tay chọc vào đầu Tun Tun: “Đây là những gì nó nói.”

 

Được rồi, được rồi.

 

Hai người là nhất. 

 

12.

 

Điều tôi không ngờ tới là, hai người này đã thực sự hòa giải.

 

Buổi quay buổi chiều diễn ra rất suôn sẻ, thậm chí chúng tôi còn ghi lại được toàn bộ cảnh hoàng hôn đúng lúc, tạo nên một cái kết hoàn hảo cho toàn bộ video quảng cáo.

 

Sau khi sắp xếp để quản gia đưa Tun Tun về nhà trước, tôi nhìn đồng hồ và quyết định trả lời tin nhắn mà Mạc Từ vừa gửi.

 

Giây tiếp theo, trong tay trống rỗng. 

 

Chiếc điện thoại suôn sẻ rơi vào tay người đáng ghét nào đó. 

 

“Tôi không có ý ngăn cản, cô có thể đi ăn với bất cứ ai mà mình thích.”

 

Tạ Kiêu lạnh mặt, có chút mất tự nhiên xoa gáy. 

 

Giọng trầm xuống: “Tôi để quên điện thoại trong phòng thay đồ của studio. Thợ trang điểm rời đi trước rồi, nói rằng cô có thể mở cửa phòng thay đồ.” 

 

“Làm phiền cô một chút.” 

 

Chứng để quên đồ của ai đó thực sự là vấn đề kéo dài hàng trăm năm.

 

Tôi bất lực lắc đầu rồi dẫn anh vào trong.

 

Kết quả là anh chàng này đã dành trọn mười phút để lục lọi trong phòng thay đồ rộng chưa đầy năm mét vuông.

 

Tôi mệt mỏi vì chờ đợi rồi.

 

“Bao giờ mới xong thế?”

 

“Hay tôi đưa chìa khóa cho anh đi, anh tự—”

 

Chưa nói xong.

 

Cánh tay đột nhiên bị một lực mạnh siết chặt.

 

Sau đó cả người bị kéo vào phòng thay đồ. 

 

Tôi ngơ ngác ngước lên, chợt bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm không đáy, tinh xảo.

 

“Không phải sẽ nhanh hơn nếu cô đến giúp tôi tìm nó à?”

 

Tôi trợn mắt nhìn anh.

 

Nghĩ một lúc, tôi nhấc điện thoại lên: “Anh nhắc mới nhớ, để tôi gọi vào số của anh có phải sẽ nhanh hơn không?”

 

Tạ Kiêu cười lạnh: “Điện thoại tắt tiếng trong lúc quay phim, đây là tính chuyên nghiệp trong công việc.”

 

“Đến thì cũng đến rồi, tìm đi.”

 

Tạ Kiêu quay người, không ngờ giây tiếp theo, tôi lại đột nhiên bị kéo lại, cả người quay về phía anh.

 

Cả hai chúng tôi đều bối rối, và gần như cùng lúc nhìn xuống.

 

Hay quá.

 

Không biết từ lúc nào, vật trang trí nhỏ trên quần của tôi đã vướng vào sợi dây chuyền trên quần của tên này!

 

Má nó chứ! 

 

Tôi vừa vội tháo chúng ra, vừa phàn nàn: “Sao anh lại mặc cái quần vô dụng như thế! Một ngày nào đó, tôi sẽ treo anh lên cành cây và cho anh biết mặt!”

 

Tạ Kiêu tức đến bật cười: “Đây không phải là bộ trang phục mà bên đầu tư của cô chọn cho tôi sao?”

 

Tôi không muốn để ý anh nữa.

 

Tuy nhiên, càng gấp thì kết quả là càng không thể tháo nó ra được.

 

Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân, cùng với tiếng nói chuyện từ hành lang bên ngoài phòng thay đồ truyền đến.

 

“Mệt quá đi mất…”

 

“Được rồi, mau cất những bộ quần áo này lại, Haidilao sắp đóng cửa rồi!”

 

Mắt tôi tối sầm lại.

 

Sự hủy diệt, đang tới gần! 

 

Hình tượng sắp mất rồi!! 

 

Tên họ Tạ nào đó vẫn còn tỏ ra bình tĩnh.

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lập tức quay người sang một bên, áp tấm lưng to lớn vào cửa.

 

Rồi siết chặt eo tôi, ôm chặt tôi vào vòng tay anh.

 

“Thêm chút trọng lượng.”

 

Tôi chưa kịp phản bác thì người ngoài cửa đã tới.

 

Cảm nhận được chuyển động đẩy cửa thật mạnh, nhưng do sức nặng của hai người và sự cố ý chống đỡ của Tạ Kiêu, nên cánh cửa nhỏ không hề xê dịch.

 

“. . Ơ, cánh cửa này bị hỏng à?”

 

“Quên đi, chúng ta không có thời gian, trước tiên hãy để quần áo ở phòng thay đồ đối diện đã…”

 

13.

 

Tiếng bước chân xa dần, cả hai chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tại sao tôi luôn gặp phải tình huống này khi ở gần anh nhỉ?”

 

Tôi không nhịn được, lại trợn mắt nhìn Tạ Kiêu: “Một cái hố to, một phòng thay đồ, nhìn như ngoại tình…”

 

Chợt nhận ra điều mình vừa nói, mặt tôi cứng lại.

 

Tạ Kiêu khẽ cười một tiếng.

 

“Trước tiên bỏ trạng thái song sinh dính liền đã, rồi nói nhảm tiếp.”

 

Tôi cam chịu cúi đầu, tiếp tục tháo sợi xích ch3t’ tiệt kia ra.

 

Khi đang tháo nó ra, mắt đột nhiên không thể kiểm soát được, di chuyển đến những phần mà không nên nhìn vào.

 

Móa! 

 

Móa nó!!!! 

 

M/ả cha nhà anh!! 

 

Hùng vĩ!

 

Tạ Kiêu nhanh chóng nhận thấy tôi đang nhìn trộm, nhàn nhạt mở miệng: “Nhìn cái gì thế? Không quản được mắt mình à?”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page