Con Capybara Mà Tôi Nuôi Đã Biến Mất

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

“Có phải tôi hát lớn quá làm ồn không? Tôi nghĩ chỗ này đã đủ xa rồi, thật ngại quá…”  

 

Tiếp đó là tiếng cười xòa của thầy Hàn và những người khác.   

 

“Không sao, không sao! Cậu chăm chỉ quá rồi!” 

 

“Đây là một thung lũng, âm thanh bị khuếch đại cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà muộn thế này rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi, giữ sức khỏe nhé!”  

 

Tiếng nói chuyện và bước chân dần dần xa khỏi khu vực.  

 

Lúc này, tôi và Tạ Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

“Tất cả là tại anh, nửa đêm còn đến tranh quần lo’t với Tun Tun!”  

 

Tôi nhìn lên bức tường hố cao hơn nửa người mình, xoa cái trán đau ê ẩm.  

 

Bên tai vang lên giọng điệu châm chọc đầy khiêu khích của Tạ Kiêu: “Rõ ràng là cô trộm quần lo’t của tôi trước, còn lao vào tôi như sói đói muốn lột quần tôi ra.” 

 

“Tôi chẳng qua chỉ tự vệ chính đáng thôi mà.”  

 

…Tôi vội chuyển chủ đề: “Hay là nghĩ cách làm sao để leo lên trước đi.”  

 

Lời vừa dứt, Tạ Kiêu lắc đầu, chống tay vào vách hố, khom người xuống.  

 

“Cô giẫm lên tôi trước, lên được rồi thì kéo tôi lên sau.”  

 

Tôi cau mày nhìn anh: “Anh chắc chắn muốn để tôi giẫm lên?”  

 

“…Ngày xưa trốn học leo tường, số lần cô giẫm lên tôi còn ít sao?”  

 

Người đàn ông cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng liếc tôi: “Không thì tôi giẫm lên cô, tôi lên trước.”  

 

Tôi không nói gì, nhanh chóng giẫm lên đùi anh, mượn lực vai để trèo lên.  

 

Lâu rồi không leo tường, động tác hơi lúng túng.  

 

Nhưng nhiều năm không gặp, sức lực của Tạ Kiêu lại tăng lên đáng kể.  

 

Tôi còn chưa leo lên được, anh đã thoải mái đứng dậy, giữ lấy cổ chân tôi, nhẹ nhàng đẩy ra khỏi hố.  

 

Sau đó, chẳng cần đợi tôi đưa tay giúp, anh tự tìm vài điểm tựa, như một tay leo núi chuyên nghiệp, thoắt cái đã trèo lên trên.  

 

Chậc.  

 

Tôi ngồi trên mặt đất, nhàn nhạt nhìn anh: “…Lõi cơ tập tốt đấy nhỉ.”  

 

Tạ Kiêu không đáp, bước thẳng đến trước mặt tôi, đưa tay ra.  

 

Hả?  

 

Tôi nhìn anh, theo bản năng đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương.  

 

Anh lập tức trợn mắt: “Ai thèm kéo cô dậy? Ý tôi là đưa quần lo’t đây!”  

 

Dù nói vậy, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi, một phát kéo tôi đứng lên.  

 

Hừm.  

 

Tôi không tình nguyện gọi Tun Tun đến.  

 

“Tự mà lấy!”  

 

Tạ Kiêu lặng lẽ nhặt chiếc quần lo’t xám kiểu boxer lên, nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn chiếc quần lo’t tam giác đen còn lại, vươn tay lấy luôn.  

 

“Tôi và Mạc Từ ở cùng một phòng, cái này tôi cũng lấy giúp cậu ấy luôn.” 

 

“Nếu không, tiểu thư nhà họ Diêu ở thành phố Bắc Kinh và nam thần tượng đình đám mà bị chụp lại cảnh trao đổi quần lo’t riêng tư, e là đủ để cô vào đồn vài trăm ngày đấy.”  

 

“Anh…”  

 

Thôi được rồi, tôi thừa nhận, lời anh nói cũng có lý.  

 

8.

 

Chờ Tạ Kiêu đi được một lúc, tôi dắt Tun Tun, giả vờ dẫn nó đi dạo rồi quay về.  

 

Nhân lúc bên ngoài không có mấy người, tôi tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, sau đó chui vào chăn, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Mở WeChat, tôi bỗng phát hiện có một lời mời kết bạn mới.  

 

Sau khi chấp nhận, đối phương ngay lập tức gửi tôi một biểu cảm đáng yêu của capybara đội quả cam.  

 

【Chị Diêu Dao, chào chị!】

 

【Quần lo’t đã lấy lại được rồi, cảm ơn chị đã giúp em nhờ Tun Tun lấy lại!】  

 

Tôi gãi đầu, nhắn lại.

 

【Có gì mà phải cảm ơn.】  

 

【Chị mới là người phải xin lỗi em, Tun Tun đã gây rắc rối lớn cho em như vậy.】 

 

【Mà sao em kết bạn được với chị thế?】  

 

Đối phương trả lời ngay lập tức:  

 

【Là anh Tạ giới thiệu cho em~】  

 

【Chị Diêu Dao, chị thật sự quen anh Tạ Kiêu hơn hai mươi năm rồi sao? Hai người là thanh mai trúc mã à?】  

 

【…Cũng tạm coi là vậy.】  

 

Tôi ngừng lại một lúc, mở danh bạ và kéo ra khung trò chuyện với Tạ Kiêu.  

 

Tin nhắn cuối cùng còn dừng lại ở buổi tối sau lễ tốt nghiệp cấp ba, vài tin nhắn thoại đều đã hết hạn.  

 

Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.  

 

Nói về thanh mai trúc mã, thực ra phải là đời cha tôi và cha của Tạ Kiêu.  

 

Còn tôi và anh thì gọi là “ngươi bẻ hoa ta giật dây,” từ nhỏ đã là kẻ thù không đội trời chung.  

 

Sau này, nhà anh sa sút, cha đột ngột qua đời, mẹ dẫn con trai rời khỏi thành phố Bắc Kinh, từ đó không còn liên lạc.  

 

Mãi đến khi anh bất ngờ giành giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất”, tôi mới biết anh đã vào làng giải trí, lăn lộn từ vai quần chúng mà đi lên.  

 

Năm nay, anh còn trở thành Ảnh đế ba giải trẻ nhất trong lịch sử.  

 

Hừ.  

 

Bao nhiêu năm gian khổ vậy mà tính cách vẫn chẳng mài giũa được chút nào, vẫn ngang ngược như cũ.  

 

Không nhịn được, tôi lại cầm điện thoại, gửi cho anh một biểu cảm capybara cầm dao đầy sát khí.  

 

Sau đó… ngủ!  

 

  1.  

 

May mắn là hôm sau, dường như tất cả các khách mời nam trong tổ chương trình đều hiểu ngầm với nhau, chẳng ai đem quần lo’t đã thay hôm qua ra phơi.  

 

Thế là vô tình tạo nên một màn che chắn tuyệt đối cho tôi và Tạ Kiêu.  

 

Trong tiếng than thở của cư dân mạng, kỳ ghi hình chương trình cuối cùng kết thúc.  

 

Về đến nhà, tôi vừa thả Tun Tun về cái hồ nhỏ của nó, thì cha tôi đã hớn hở chà xát hai tay, cười tươi bước tới.  

 

“Bảo bối à, trong lúc con đi công tác, cha đã tìm được một đại sứ thương hiệu cho dự án mới của con rồi.”  

 

Ông ấy đưa cho tôi một xấp tài liệu.  

 

Tôi vừa mở ra xem được hai trang, suýt nữa thì ném cả tập hồ sơ xuống đất.  

 

“Sao lại là Tạ Kiêu???”  

 

“Tạ Kiêu thì có gì không tốt?” Cha nhìn tôi đầy khó hiểu.  

 

“Cậu ấy là Ảnh đế ba giải nổi tiếng nhất hiện nay, để một diễn viên chuyên nghiệp quay quảng cáo cho dự án mới của con chẳng phải quá phù hợp sao?  

Huống chi hai đứa quen nhau từ nhỏ, cũng coi như hiểu nhau rồi còn gì.” 

 

“Nhưng quan trọng nhất là… nhìn cậu ấy giờ thành công thế này, cha lại không khỏi nhớ đến cha của cậu ấy.”  

 

Nói xong, cha tôi tháo kính lão, dùng tay lau mắt.  

 

“Haizz, sao ông Tạ lại ra đi sớm thế cơ chứ? Năm xưa nhà mình giúp đỡ gia đình họ chẳng được bao nhiêu, bây giờ nếu có cơ hội, cha muốn làm được chút gì đó.” 

 

“Không được à? Được mà đúng không? Được mà~~”  

 

Cha bất ngờ tung chiêu làm nũng kiểu “ông lão”.  

 

Tôi đành bất lực gật đầu: “Tùy cha đó.”  

 

Dứt lời, tôi bỗng nhớ ra điều gì, không khỏi quay sang nhìn Tun Tun đang ung dung nhai ngô trong cái hồ nhỏ của nó.  

 

Khoan đã.  

 

Trong quảng cáo của tôi, Tun Tun mới là nhân vật chính cơ mà, hai người này vừa mới đánh nhau hôm qua, liệu có thể hòa hợp làm việc không đây?

 

10.

 

Linh cảm của tôi quả nhiên rất chuẩn.  

 

Ngày quay quảng cáo, Tun Tun nheo mắt, dùng đôi chân nhỏ bám chặt lấy ống quần tôi, giữ khoảng cách rõ ràng với Tạ Kiêu, người cũng đang lạnh lùng không kém.  

 

【Mama, tìm cho Tun một con capybara đóng thế đi.】  

 

【Dùng kỹ thuật góc máy cũng được.】  

 

Nhân viên xung quanh nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, không nhịn được thì thầm với nhau.   

 

“Không phải nói capybara là loài vật ôn hòa và ổn định nhất sao?”  

 

“Con của Diêu tổng sao trông có vẻ cứng đầu thế này? Hình như còn rất ghét Ảnh đế Tạ nữa?”  

 

“Hình tượng capybara sụp đổ rồi.”  

 

“Cũng có thể là vật giống chủ. Xét cho cùng thì tính khí của Diêu tổng cũng đâu phải dễ chịu, mà có vẻ cô ấy với Ảnh đế Tạ cũng không ưa nhau?”  

 

“Hay là giữa họ có mối thù sâu đậm gì đó…”  

 

Này, tôi nghe thấy hết rồi đấy!  

 

Cả người và capybara, trong bầu không khí đầy mùi thuốc súng, suốt cả buổi sáng chẳng có tiến triển gì.  

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page