Con Capybara Mà Tôi Nuôi Đã Biến Mất

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Quá mức xấu hổ rồi!  

 

Hơn nữa…  

 

Có phải mình nên… trả lại quần lo’t cho chủ nhân của nó không nhỉ…?  

 

Nếu chẳng may họ chỉ mang theo đúng một cái, tối nay không có đồ để thay thì làm sao đây!  

 

Với lại, rốt cuộc quần lo’t đó là của ai cơ chứ.  

 

Nhỡ trả nhầm thì phải làm sao!

 

5.

 

Đêm khuya, sau khi tổ chương trình đóng máy kết thúc ghi hình trong ngày,  

 

Cánh cửa gỗ nhỏ của tôi bị gõ nhẹ vài cái.  

 

Mạc Từ đứng sừng sững ngay cửa.  

 

Cậu ta trông như vừa tắm xong, những sợi tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước.  

 

Chiếc áo choàng tắm khoác hờ hững trên người, để lộ rõ tám múi cơ bụng hoàn hảo, những đường nét kéo dài xuống chiếc khăn tắm được buộc lỏng lẻo.  

 

Khuôn mặt điển trai thoáng một lớp hồng phấn như bị hơi nước làm bốc lên, ánh mắt cụp xuống, lúng túng không dám nhìn thẳng vào tôi.  

 

Mãi một lúc lâu, cậu ta mới hạ giọng, lắp bắp mở miệng:  

 

“Cái, cái đó… Con capybara của cô… nó đang ở đâu…” 

 

“Tôi, tôi mới phát hiện ra… tôi chỉ mang theo, mang đúng một cái…”  

 

Con người đúng là không nên ăn nói xui xẻo.  

 

Tôi tự oán trách trong lòng, vừa xấu hổ vừa cố giữ nụ cười lịch sự: “Cái của cậu… là cái nào vậy?”  

 

Mặt đối phương lại càng đỏ hơn.  

 

Tôi thở dài: “Thôi bỏ đi, tôi dẫn cậu qua đó, tự mình tìm nhé…”  

 

“Cảm ơn chị Diêu Dao!”  

 

Đôi mắt Mạc Từ sáng rực lên, trông như một đứa trẻ vui mừng.  

 

Tôi dẫn cậu ta vòng qua rừng trúc nhỏ, đi về phía con suối sau núi.  

 

Trên đường đi, cậu ta vẫn cứ lúng túng, nói ngập ngừng mãi không dứt.  

 

“Chị Diêu Dao…Cái đó… Chị…”  

 

Chưa kịp nói hết, một tiếng động ồn ào bên bờ suối đã thu hút sự chú ý của tôi.  

 

Dưới ánh trăng, tôi thấy một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững trước bụi cây mà Tun Tun tự chọn, lạnh lùng đối diện với nó.  

 

Cả người anh lẫn Tun Tun đều dính đầy cỏ dại và lá cây, rõ ràng đã giao tranh một trận.  

 

Cho đến khi người đàn ông kia đột ngột lên tiếng, giọng nói chất chứa một cơn giận dữ sắp bùng nổ: “Trả lại cho tôi!”  

 

Tun Tun vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, đôi mắt nheo lại đầy ung dung, chẳng hề sợ hãi:  

 

【Tun không.】  

 

【Giày thủy tinh còn phải thử tại chỗ mới biết được.】  

 

【Anh, chứng minh cho Tun xem.】  

 

  1.  

 

Tôi sốc đến mức suýt làm rơi cằm xuống đất.  

 

Mạc Từ bên cạnh thì lặng lẽ lùi xa tôi thêm vài mét.  

 

Ch3t’ tiệt, hôm nay Tun Tun rốt cuộc ăn nhầm thuốc gì mà cứ tuôn ra những câu nói táo bạo như thế!  

 

Nghe vậy, Tạ Kiêu chỉ cười lạnh hai tiếng.  

 

“Hừ.  

 

“Diêu Dao, cô ngày nào cũng không làm chuyện đàng hoàng, chỉ biết dạy thú cưng nhà mình mấy trò này à?”

 

“Mạc Từ đến đây xin lại đồ, cô cũng xử lý thế này sao?  

 

“Quả nhiên là chủ nào thú nấy. Đều giống nhau, háo sắc.”  

 

Cái gì?!  

 

Anh nói ai? Ai háo sắc chứ?  

 

Máu nóng bốc lên đầu, tôi hùng hổ bước tới, chắn trước mặt Tạ Kiêu, bảo vệ Tun Tun.  

 

“Phải đấy, giống nhau thì sao nào?”  

 

Tôi khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ khinh khỉnh đánh giá người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới.  

 

“Nếu anh giỏi thì chứng minh cho chúng tôi xem đi!  

 

“Hay là vì không có bản lĩnh nên mới lén lút đến tìm Tun Tun để xin lại quần lo’t của mình?”  

 

Nghe lời khiêu khích của tôi, trong mắt Tạ Kiêu thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, anh cũng học tôi. 

 

Khoanh tay lại, nụ cười nhếch mép còn thêm phần châm biếm:  

 

“Tôi lỡ làm lộ mục đích của cô sao? Cô vẫn như trước, chẳng thay đổi chút nào.” 

 

“Được thôi, tôi dám chứng minh ngay tại đây, nhưng cô có dám nhìn không?”  

 

Anh vừa nói vừa thực sự bắt đầu tháo thắt lưng của mình!  

 

Nhưng còn chưa kịp kéo ra, khóe mắt đã bắt gặp ánh nhìn như hóa đá của Mạc Từ đứng bên cạnh.  

 

Động tác của Tạ Kiêu lập tức khựng lại.  

 

Sắc mặt đen thêm vài phần, hỏi đầy khó chịu: “Sao cậu ta lại ở đây? Còn mặc áo choàng tắm nữa?!”  

 

“Liên quan gì đến anh?”  

 

Tôi không rõ sao một dây thần kinh nào đó trong đầu mình bỗng đứt phựt.  

 

Bước nhanh tới trước mặt Tạ Kiêu, với tay nắm lấy thắt lưng của anh.  

 

“Tôi dám nhìn đấy, sao anh lại không dám chứng minh?  

 

“Đừng dừng chứ! Tiếp tục đi!”  

 

Dứt lời, tôi giật mạnh chiếc thắt lưng, thẳng tay ném vào con suối bên cạnh.  

 

Lúc này, trong mắt Tạ Kiêu cuối cùng hiện lên vài tia hoảng hốt.  

 

Anh theo bản năng giữ chặt lấy cạp quần, gào lên: “Cô!…”  

 

Tôi cái gì mà tôi.  

 

Cũng không thể để anh nói tôi hám sắc một cách trắng trợn mà không phản kháng chứ?  

 

“Cái chứng minh của anh, hôm nay bà đây nhất định phải xem cho bằng được!”  

 

Tôi trực tiếp lao vào Tạ Kiêu, đè anh xuống đất, ra sức kéo quần.  

 

Tạ Kiêu phản ứng rất nhanh, chống trả và vật lộn với tôi.  

 

Chúng tôi từ trên bãi cỏ lăn đến bờ suối, rồi lại lăn xuống dòng nước, bọt nước bắn tung tóe.  

 

Mạc Từ thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, đứng ở mép suối, liên tục giơ tay về phía chúng tôi mà kêu.  

 

“Anh Tạ Kiêu! Chị Diêu Dao! Hai người đừng đánh nhau nữa!  

 

“Anh, anh hiểu lầm chị rồi! quần lo’t không phải do chị trộm, mà là con capybara trộm đấy mà!”  

 

Cậu ta chỉ về phía Tun Tun đang ngồi một bên thản nhiên nhai nhóp nhép như không liên quan đến nó.  

 

“Chị ấy không phải hám sắc đâu! Có lẽ…”  

 

Nói được nửa câu, giọng của Mạc Từ bỗng pha chút do dự…  

 

Tạ Kiêu vừa giữ chặt đầu tôi vừa cười khẩy vài tiếng: “Cậu không biết đấy thôi. Tôi quen cô ta hơn hai mươi năm, từ bé đến giờ cô ta vẫn như vậy!” 

 

“Năm cuối cấp ba, cô ta còn vì chuyện này mà dọa cho đàn anh cô ta thầm mến phải bỏ chạy… Á! Đau!!  

 

Chưa nói hết câu, tôi đã nhân cơ hội, cúi xuống cắn mạnh vào tay anh đang đặt ngay cạnh miệng mình.  

 

“Tạ Kiêu! Tôi liều mạng với anh! Hôm nay nếu tôi không lột được cái quần của anh, tôi thề sẽ đọc ngược tên mình!”  

 

Tiếng nước trong suối càng lúc càng rầm rộ.  

 

Động tĩnh chúng tôi gây ra nhanh chóng thu hút sự chú ý từ căn nhà gỗ phía bên kia, ánh sáng từ mấy chiếc đèn pin bắt đầu lóe lên.  

 

Mạc Từ hoảng hốt hơn bao giờ hết: “Hai người mau dừng lại đi! Nếu lát nữa mọi người qua đây thấy thì giải thích thế nào bây giờ?!”  

 

Tôi và Tạ Kiêu bất giác khựng lại động tác.  

 

Phải rồi, không thể nào nói rằng chúng tôi đang tham gia… trận chiến giành quần lo’t được.  

 

Hai chúng tôi chật vật bò dậy khỏi dòng suối, dù vậy vẫn không quên lườm nhau một cái thật sắc.  

 

Mạc Từ nhìn về phía ánh sáng ở đằng xa. 

 

“Hai người trong bộ dạng này thì có nói gì cũng không giải thích nổi đâu. Trước hết cứ trốn đi đã! Để tôi nghĩ cách đánh lạc hướng mọi người, rồi hai người lén quay về sau!”  

 

  1.  

 

Dặn dò Tun Tun tự trốn cho kỹ, tôi và Tạ Kiêu đành phải chạy sang rừng cây nhỏ phía bên kia con suối để ẩn nấp.  

 

Vừa mới bước vào, cả hai chúng tôi đồng loạt—trượt chân——  

 

Rơi thẳng xuống một cái hố lớn giữa rừng.  

 

“Á ứm…”  

 

Tôi theo phản xạ thốt lên, nhưng ngay giây tiếp theo, miệng đã bị một bàn tay to lớn bịt chặt lại.  

 

Cơ thể ướt lạnh, rắn chắc của Tạ Kiêu ép sát tôi vào vách hố, trừng mắt liếc tôi một cái, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.   

 

—Đừng gây tiếng động, có người tới.  

 

Quả nhiên, bên ngoài vang lên giọng của thầy Hàn và những người khác.  

 

“Mạc Từ, cậu làm gì ở đây vậy? Sao lúc nãy ở đây lại ồn ào thế?”  

 

Mạc Từ ngượng ngùng nhưng vẫn giữ được vẻ lịch sự, cười cười: “Xin lỗi mọi người, tôi… tôi đang luyện nhảy hát cho album mới.” 

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page