Con capybara mà tôi nuôi đã biến mất.
Ngày hôm sau, nó xuất hiện trên chương trình giải trí, ngậm một chiếc quần lo’t boxer màu xám nhảy tới trước mặt tôi.
【Mama, đủ lớn chưa?】
Thấy tôi không nói gì, nó quay người lại, ngậm thêm một chiếc quần lo’t màu đen kiểu tam giác.
【Cái này thì sao?】
【Vẫn chưa đủ lớn à?】
【Vậy để con đi trộm thêm.】
…Đủ lớn hay không thì tôi không rõ.
Tôi chỉ biết ánh mắt của ảnh đế và sao nam đình đám đang đứng phía sau đã không còn nhìn tôi một cách bình thường nữa!
1.
Con capybara Tun Tun của tôi, ngậm hai chiếc quần lo’t, xoay người bước vào bụi cỏ.
Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ.
Chỉ có phần bình luận trực tiếp trên màn hình phát sóng là nổ tung như pháo hoa:.
【???】
【C-cái gì mà đủ lớn?】
【Đây chẳng phải con capybara mà Diêu Dao bảo mất tích hôm qua sao? Đúng chứ?】
【Thì ra tiểu thư nhà họ Diêu ở thành phố Bắc Kinh lại hoang dã đến vậy! Huấn luyện capybara đi trộm quần lo’t, ôi trời…】
【Làm sao có thể thật được? Làm gì có thiết bị dịch ngôn ngữ của capybara? Chắc chắn tiểu thư Diêu chỉ muốn nổi tiếng nên cố ý bày trò thôi, haizz.】
【Ch-chỉ có tôi để ý… hai chiếc quần lo’t này… nhìn có vẻ… đúng là không nhỏ thật mà… hehe.】
【Vậy rốt cuộc quần lo’t này là của ai? Có chuyện gì mà tôi – một thành viên VIP cao quý – lại không được biết chứ?!】
【Hehehe.】
Tất cả mọi người tại hiện trường đều đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Làm sao tôi biết được quần lo’t đó là của ai chứ!
Khoan đã, chợt nhớ ra.
Tối qua, khi chúng tôi vừa đến căn nhà gỗ này cùng tổ chương trình, hành lý của hai vị khách mời quả thực bị lục tung một cách khó hiểu.
Hai người đó chính là ảnh đế Tạ Kiêu và sao nam đình đám Mạc Từ.
Hình như tôi còn nghe loáng thoáng rằng có vài món đồ bị mất…
Vô thức nhìn lén về phía hai “nạn nhân” khả nghi này.
Quả nhiên.
Khi ánh mắt tôi chạm đến, cả hai đồng loạt lùi về sau vài bước.
Ánh mắt họ nhìn tôi đầy khó tin, lẫn một chút xấu hổ và tức giận không nói thành lời.
Xong đời, chắc chắn là của họ rồi!
Đúng lúc đó, Tun Tun bỗng lắc mông, từ trong bụi cỏ ngoe nguẩy bước ra.
Thiết bị dịch ngôn ngữ capybara trên cổ nó vang lên giọng điệu đáng yêu:
【Mama, Tun không biết quần lo’t này là của ai.】
【Nhưng Tun nhớ mama kể Tun nghe chuyện Cô bé Lọ Lem thử giày thủy tinh. Mama, sao không để họ thử trực tiếp ngay tại đây luôn đi…】
“Dừng lại! Đừng nói nữa!”
Nghe những câu chữ đáng sợ từ thiết bị lần lượt bật ra, tôi sợ đến mức tim như ngừng đập.
Ngay lập tức phóng lên phía trước, ôm chặt lấy Tun Tun và chạy đi.
Rốt cuộc chuyện quái gì xảy ra thế hả trời!
2.
Tôi ôm chặt Tun Tun, chạy thẳng vào rừng trúc nhỏ ở phía sau núi.
Xác định rằng phía sau không có ai hay máy quay đuổi theo, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Tun Tun trong vòng tay, tôi nghiêm túc đối diện với nó: “Tun Tun, sao con lại ở đây!”
Tun Tun thản nhiên nheo mắt nhìn tôi, miệng nhai nhóp nhép.
Thiết bị dịch ngôn ngữ capybara nhấp nháy rồi phát ra giọng nói:【Mama, tối hôm trước mama khóc lóc cầu nguyện với Tun, nói muốn cái gì đó “to”.】
【Tun đang giúp mama thực hiện điều ước.】
Hả? Tôi…
Bỗng nhớ lại tối hôm trước.
Hôm đó là buổi tiệc sinh nhật của tôi, và tôi đã uống quá chén.
Hình như quả thực có một đoạn ngồi ở góc, ôm lấy Tun Tun mà khóc lóc say xỉn, hôm sau, Tun Tun biến mất tăm.
Vì phải vội ghi hình chương trình giải trí trực tiếp “Tâm Hồn Lạc Lối Nơi Thôn Dã”, tôi đành nhờ nhân viên ở nhà đi tìm.
Không ngờ nó lại bám theo đến tận đây!
Thậm chí còn là vì—
Tôi đã cầu nguyện một điều ước… ngớ ngẩn như thế??
“…Vậy nên con mới đi trộm quần lo’t của người khác sao? Cái này không đúng đâu!”
Tôi bất lực nhìn nó.
Nhưng Tun Tun lại chẳng hề tỏ ra bận tâm, đôi mắt bé xíu vẫn bình thản như nước.
【Đây là tiêu chuẩn trực tiếp nhất để kiểm tra “to hay không to”.】
【Nếu mama không thích, Tun sẽ đi tìm cái khác.】
Nói xong, nó bắt đầu giãy giụa.
Tôi vội giữ chặt nó lại.
“Không được đi tìm nữa!”
“Mẹ… mẹ chỉ nói bậy khi say thôi, sao con lại tưởng thật chứ!”
【Nhưng người ta thường nói “rượu vào lời thật”.】
【Thôi vậy, mama không thích thì Tun cũng không tìm nữa.】
【Tun không làm phiền mama làm việc, Tun tự về nhà đây.】
Tun Tun nhảy khỏi vòng tay tôi.
Nó chậm rãi quay người, bước từng bước vào sâu trong núi, để lại cho tôi một bóng lưng đầy… cô đơn.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.
Tun Tun là con vật tôi cứu được hai tháng trước bên một con suối nhỏ ở vùng ngoại ô.
Khi đó, nó vừa mới chào đời, yếu ớt nằm thoi thóp giữa đám cỏ dại và bùn lầy.
Tôi mang nó về nhà, chăm sóc một thời gian thì nó mới hồi phục sức sống.
Chiếc máy dịch ngôn ngữ dành cho thú cưng này, không rõ thuộc thương hiệu nào, cũng được tôi mang về cùng với nó.
Ban đầu, tôi nghĩ những lời dịch ra từ thiết bị này chỉ là những câu nói được lập trình sẵn.
Nhưng lâu dần, tôi phát hiện Tun Tun không chỉ hiểu được lời mình nói, mà còn thật sự sử dụng thiết bị này để giao tiếp.
Chúng tôi nhanh chóng trở thành những người bạn tốt, không giấu nhau điều gì.
Thật đáng ch3t’, vừa rồi tôi lại lớn tiếng quát nó như vậy làm gì chứ!
Tôi vội vàng giơ tay ra như kiểu “Nhĩ Khang cứu Hoàn Châu cách cách”.
“Tun Tun—”
“Đi về một mình không an toàn đâu, ngày mai quay xong tập này rồi, con đợi mẹ, chúng ta cùng nhau về nhà!”
【…Cũng được.】
Tun Tun quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Bước chân của nó sau đó bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
4.
Tôi mang theo chút lo lắng quay lại căn nhà gỗ nhỏ.
Mặc dù rất mất mặt, nhưng vì muốn quảng bá cho dự án mới của mình, tôi đành phải kiên trì tiếp tục ghi hình chương trình này.
“Diêu Dao, cô về rồi à!”
Thầy Hàn, vị khách mời được biết đến với phong cách “bà mẹ nam tính” trong tổ chương trình, mỉm cười niềm nở tiến đến chào đón tôi.
Thỉnh thoảng còn liếc nhìn ra phía sau tôi: “Tun Tun của cô đâu rồi?”
Tôi cười gượng: “…Nó không thích nơi đông người, tôi để nó ở suối nhỏ phía sau núi, cho nó cảm nhận thiên nhiên một chút rồi.”
Thầy Hàn gật đầu liên tục: “Cũng tốt, nói chung tìm được nó là ổn rồi ~ Xem ra nó nhớ cô quá nên mới theo đến tận đây ghi hình chương trình!”
Phần bình luận trên màn hình thì nổ tung với đủ loại ý kiến:
【Rõ ràng là Diêu Dao huấn luyện nó đi trộm quần lo’t mà! Thầy Hàn, đừng dễ tính quá, đừng giúp cô ấy biện hộ chứ!】
【Diêu Dao, cô vẫn chưa nói cho chúng tôi biết rốt cuộc quần lo’t đó là của ai!】
【Trong núi không có người khác, tổ quay phim cũng không ở đây, Conan tôi đoán tám phần là của khách mời mang hành lý theo chương trình!】
【Vậy dễ rồi! Sáng mai lúc mọi người phơi đồ, chúng ta chỉ cần quan sát và so sánh hình dạng là biết ngay!】
【Phiền phức thế làm gì! Sao không làm như Tun Tun nói, để mọi người thử trực tiếp luôn cho nhanh!】
【Hehehe!】
Hehe cái đầu mấy người ấy!
Tôi cười gượng, khóe miệng như đông lại, còn lưng thì lần nữa ướt đẫm mồ hôi.
Ở phía xa, bóng lưng của Tạ Kiêu và Mạc Từ cũng bất giác khựng lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận