Cổ Tình

Chương 3

Chương trước

Chương sau

5

Tân lang của ta,

là người cực kỳ khó chịu.

Ban đầu tỏ ra kiêu ngạo, như thể ai đó nợ hắn rất nhiều tiền.

Sau khi ta đánh nhau với hắn vài lần, hắn lại bỗng nhiên tỏ ra dễ chịu như thể thích thú với điều đó.

Rồi trở thành một miếng cao dính chẳng thể gỡ ra được, bám lấy ta mà không thể lôi đi.

Ai ngờ được rằng một nam nhân được nuôi dưỡng trong phủ nhà quan lại học được võ công giang hồ từ đâu?

Có điều được một nam nhân anh tuấn dính lấy, nhất là chàng lại là phu quân của mình thì ai mà không mong ước?

Nhưng cách hành xử của hắn, lại giống như một kẻ thù không đội trời chung của ta trước đây.

Câu chuyện giữa ta và kẻ thù này, ấy thì lại là một câu chuyện dài…

Hè mỗi năm Mặc Luyện Đường đều có cuộc thi xếp hạng sát thủ.

Ai nhận nhiệm vụ nhiều nhất sẽ nhận được tiền thưởng cao nhất, thứ hạng càng cao.

Sát thủ của Mặc Luyện Đường từ nhỏ đã được chủ nhân cho uống thuốc độc, mỗi tuần lĩnh một lần giải dược, và thứ hạng càng cao, thời gian sử dụng giải dược trong tay cũng càng dài.

Khi ấy ta tâm niệm tranh thứ hạng, không tránh khỏi gây chuyện với nhiều người trong giang hồ.

Để tránh người ta tìm đến trả thù, ta thường thay hình đổi dạng khi hoàn thành nhiệm vụ.

Hoàng Kim Diện chính là kẻ thù không đội trời chung của ta.

Không hiểu sao, dù ta thay đổi hình dạng thế nào, sử dụng võ công gì, hắn đều có thể nhận ra ta trong bảy chiêu.

Lý do gọi hắn là Hoàng Kim Diện, chính là bởi vì hắn luôn đeo một chiếc mặt nạ màu vàng khi gặp người.

Lần đó ta nhận một nhiệm vụ lớn, cướp lệnh bài của Vương Gia Đại Mạc, ta ẩn nấp tại lều của Vương Gia, bám trụ một cái xà nhà để chờ thời.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng Kim Diện đang đối mặt với ta trên một cái xà nhà khác.

Thế nên, khó khăn nhất của nhiệm vụ này không phải là đối phó với Vương Gia, mà là giành giật với tên này!

Ta và hắn chiến đấu một ngày một đêm, cuối cùng quá mệt, muốn thay đổi nhiệm vụ cũng được.

Ta đứng thở hổn hển, khẽ cúi người đưa lệnh bài cho hắn.

Ai ngờ, tên này lại nghiện đánh nhau với ta, cứ ba ngày lại tìm ta ra để thách đấu, nói là để so tài võ công.

Nhưng ta bận kiếm sống nuôi gia đình, đâu có nhiều thời gian rỗi để so tài chứ.

Cuối cùng thì, ta chạy, hắn đuổi theo, ta như đôi cánh khó bay.

Điều làm ta kinh hãi nhất là, lần cuối cùng so tài, hắn rút ra một bó hoa tươi từ trong vỏ kiếm!!!

“Có vẻ ngươi rất thiếu tiền…” 

Hắn e thẹn gãi gãi đầu.

“Hãy ở bên ta đi, ta có chút tiền nhỏ, có lẽ có thể giúp được ngươi.”

Không lẽ, không lẽ…

Anh trai à, ta coi ngươi là đối thủ, mà ngươi lại muốn ve vãn ta.

Được lắm! Sức sát thương rất lớn.

Ta rùng mình, vì phong cách võ công hoang dã của Hoàng Kim Diện và tính cách không muốn lộ mặt thật.

Ta ác ý đoán rằng hắn là một anh chàng râu ria xồm xoàm, to con.

Vì vậy ta phát ra chiếc thẻ người tốt với tốc độ chưa từng có, và nhanh chóng chạy mất.

Nay ta đã là thê tử của người khác, hy vọng hắn cũng sớm tìm được người tốt.

6

Chuyện bắt đầu trở nên không ổn từ tháng thứ hai sau khi thành thân.

Thẩm Trầm này đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng quá dính người thì lại khiến người ta không chịu nổi.

Nhất là vào những ngày hè oi bức này, hai người dính nhau suốt ngày như thế nào được?! 

Thế là đêm qua ta tức giận, đá một cú khiến Thẩm Trầm đang r.ê.n r.ỉ cọ cọ bị văng khỏi giường.

Sau sự việc, ta không khỏi cảm thấy hơi áy náy.

Thêm vào đó, hôm nay hắn ra khỏi nhà từ sáng sớm, trước khi đi còn nhìn ta một cái đầy tủi thân.

Và đến giờ hắn vẫn chẳng nói một lời nào.

Nghĩ đến đây không khỏi làm người ta cảm thấy phiền muộn, ta cầm bình tưới nước u sầu đến cửa sổ tưới cây.

Khi mở cửa sổ ra, người đàn ông kia đứng trước mặt ta với khuôn mặt bụi bặm, mũi gần như chạm mũi.

Không phải sáng nay hắn mặc quần áo đen sao?

Sao trong nháy mắt đã đổi thành quần áo trắng rồi?

Cũng không biết đi đâu nghịch ngợm, như thể đã đánh nhau với ai, quần áo trắng cũng bị làm bẩn như vậy.

Ta phì cười ra tiếng, tay run lên khiến bình nước đúng lúc tưới lên tay áo ngoài của hắn, rồi ta liên tục vẫy tay kéo hắn vào nhà nói.

“Chàng cũng thật là cáu kỉnh quá, cả một buổi không thấy bóng dáng đâu.”

“Có phải ta nói sai đâu chứ? Ngày nắng nóng thế này, làm sao có thể suốt ngày dính lấy nhau mà không thấy ngượng ngùng, người trong phủ sẽ cười cho đấy.”

“Ừm? Sao lại như con ngỗng ngốc, không biết nói chuyện nữa à?”

Ta nói lời xin lỗi một cách khéo léo và chân thành, tạo dáng vẻ chiều chuộng hắn,

Hắn mở to đôi mắt nhìn ta không chớp, như thể đã 800 năm không thấy ta, nên muốn nhìn lại bù đắp cho 800 năm vừa qua.

Khuôn mặt hắn vẫn còn dính bụi, cằm không biết từ đâu lại có một vết xước, theo đường hàm sắc nét có một vệt máu nhỏ, chỉ có đôi mắt vẫn trong veo, nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu sắc.

Nếu thực sự phải ví von, thì hắn giống như một con chó hoang bị chủ bỏ rơi, ngậm ngùi liếm cái đuôi bẩn thỉu đầy m.á.u.

Ôi, thật tội nghiệp.

Trái tim ta bỗng nhiên mềm lại, chỉ mới ra ngoài một buổi sáng mà sao lại trở nên đáng thương như thế này?

“Sao lại bị thương vậy?”

Lúc này ta mới chú ý thấy vạt áo trắng của hắn đầy vết máu, ta ôm lấy mặt hắn quan sát, thổi nhẹ vào vết thương.

“Còn đau không?” 

Ta làm bộ muốn mở cúc áo hắn xem có chỗ nào khác bị thương không.

Nhưng hắn đỏ mặt, ngăn bàn tay ta lại, lắp bắp nói.

“Đợi, đợi đã đừng cởi.”

Ta thấy vành tai hắn đỏ bừng, lần đầu tiên thấy có chút lạ lùng mà nói.

“Chàng đây là… đang xấu hổ à?”

“Trời ơi, để ta xem nào, chàng cũng biết xấu hổ à?” 

Ta không tiếc lời trêu chọc hắn.

Càng bị ta nhìn, mặt hắn càng đỏ như cà chua chín, có vẻ như phút chốc sắp nổ tung.

Ta không trêu chọc hắn nữa, mà ôm lấy eo hắn, dán mặt vào ngực anh, cười khúc khích.

“Buổi chiều càn rỡ như thế mà chàng còn có mặt mũi xấu hổ à? Đồ khốn…”

Nhưng không ngờ hắn nghe thấy điều đó, sắc mặt liền tái nhợt ngay lập tức, khuôn mặt thanh tú trong chốc lát trở nên xanh xao.

Hắn siết chặt cổ tay ta, lực mạnh đến mức ta phải ngước nhìn.

Ta thấy trong mắt hắn có nỗi buồn sâu sắc, có đau khổ, có phẫn nộ, có bất lực.

Ta không hiểu vì sao, nên nhẹ nhàng sờ vành tai hắn để an ủi.

Ánh mắt hắn đọng lại trên người ta chốc lát, rồi cuối cùng thở dài và buông lỏng sức lực.

Mặt hắn nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt ta, tự nhủ.

“Do duyên phận trớ trêu, trời đành lừa dối ta. Đã lỡ thì lỡ, ta làm sao có thể buông tay?”

……

Nay nghĩ lại, có lẽ từ lúc đó hai người họ đã thỏa thuận để tính kế ta.

Từ vài lời nói đùa của họ, ta biết được rằng Thẩm Trầm và Thẩm Thần cùng một mẫu thân.

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page