Cô Gái Năm 15 Tuổi Của Tôi

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Cậu ta là học sinh đứng nhất lớp cô ấy.

 

Mình là học sinh đứng nhất toàn khối.

 

[Ngày 6 tháng 1 năm 2015]

 

Chiếc khăn quàng cổ màu hồng của cô ấy rất đẹp, lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ, phản chiếu qua ô cửa kính sáng trong.

 

Lá cây trầu bà trong lòng cô ấy cứ thế rũ xuống đất, đan xen, quấn lấy nhau. 

 

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi: 

 

“Bạn học, tôi đã gặp cậu ở đâu chưa?”

 

[Ngày 13 tháng 4 năm 2015]

 

Buổi trưa lại tình cờ gặp cô ấy đang ăn cùng bạn bè.

 

Nhưng đây chẳng phải là cuộc gặp bất ngờ gì cả, mà là kết quả của sự tính toán tỉ mỉ của tôi.

 

Mùa xuân năm nay rất nóng, chứ không phải vì tôi đỏ mặt.

 

[Ngày 15 tháng 5 năm 2015]

 

Khi tôi từ chối một cô gái muốn xin phương thức liên lạc của mình, cô ấy đứng ngay bên cạnh.

 

Cô gái đó đột nhiên khóc.

 

Cô ấy cũng đột nhiên lộ vẻ phẫn nộ, trừng mắt nhìn tôi.

 

Cô ấy hy vọng tôi thích người khác sao?

 

 

[Ngày 4 tháng 7 năm 2015]

 

“Trọng hồ điệp nhạn, Thanh Viên.”

 

Là tên của cô ấy.

 

Cô ấy có đôi mắt rất đẹp.

 

[Ngày 6 tháng 12 năm 2015]

 

Cô ấy bị ốm, nhưng vẫn nói rằng đây là năm lớp 12, cô ấy sẽ không xin nghỉ.

 

Tôi muốn hỏi thăm cô ấy trực tiếp.

 

Nhưng tôi không biết phải dùng thân phận gì, phải nói thế nào để câu quan tâm này vừa không sáo rỗng, không cường điệu, cũng không gượng gạo.

 

Tôi rất thích cô ấy.

 

Rất, rất thích.

 

 

Dòng nhật ký cuối cùng được viết vào ngày đầu tiên tôi bước vào môi trường công sở.

 

Hôm đó, Giang Dịch bất ngờ đích thân đến phỏng vấn.

 

“Cô ấy có nhận ra diễn xuất vụng về của tôi không?”

 

Khi đưa hợp đồng cho cô ấy, tôi không phân biệt được lòng bàn tay mình quá nóng hay giọng nói của cô ấy quá ấm áp.

 

Không gian riêng tư như bỗng mở rộng, đủ để chứa cả hai chúng tôi.

 

[Của tôi, của tôi, của tôi.]

 

[Đúng vậy, tôi là một kẻ ti tiện.]

 

[Tôi chỉ biết chờ em tự rơi vào chiếc bẫy mà tôi đã giăng sẵn.]

 

[Chú thỏ nhỏ của tôi.]

 

Cuốn sổ tay dày cộp, từng trang đều ghi lại tỉ mỉ những điều nhỏ bé về tôi, từ “Tạ Thanh Viên thích màu hồng”, “Tạ Thanh Viên thích bánh kem dâu”, đến “Hôm nay Tạ Thanh Viên khóc rất nhiều”, “Tôi rất muốn ôm cô ấy.”

 

Không biết từ khi nào, nước mắt đã thấm ướt trang giấy.

 

Những trang vở ôn tập bỗng dưng xuất hiện trên bàn học năm mười lăm tuổi, chiếc ô lặng lẽ đặt bên cạnh tôi trong một ngày mưa quên mang dù… dường như tất cả đều có lời giải thích.

 

Tôi từng thấy bóng lưng Giang Dịch thấp thoáng trước cửa lớp.

 

Nhưng chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng tất cả những điều ấy lại xuất phát từ tình yêu sâu đậm của anh dành cho tôi.

 

Vậy là tất cả đều hóa thành một giấc mộng đẹp của thời thiếu nữ, cho đến khoảnh khắc này, giấc mộng ấy bỗng trở nên rõ ràng.

 

“Ừm, sao lại khóc thế, bảo bối?”

 

Không biết từ lúc nào, Giang Dịch đã đứng sau lưng tôi, anh kéo tôi vào lòng. 

 

Vòng tay anh ấm áp, phảng phất mùi thanh nhẹ của cam quýt.

 

Tôi nghe thấy giọng mình khẽ cất lên:

 

“Giang Dịch, chúng ta hãy cùng nhau đi đến hết cuộc đời này, được không?”

 

Giang Dịch khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

 

“Sao bây giờ mới hỏi anh chứ? Anh đã chuẩn bị câu trả lời từ năm mười tám tuổi rồi.”

 

Ánh mặt trời phía sau chúng tôi tựa như một bức tường ánh sáng chảy trôi, ngăn cách bóng tối, ngăn cách muộn phiền.

 

Lúc thì dừng lại, lúc thì phiêu du.

 

Chói lọi, rực rỡ, khiến đám đông hoặc lao tới, hoặc né tránh.

 

Chỉ có hai người yêu nhau, ôm lấy nhau, để bóng hình họ dưới ánh hoàng hôn kéo dài thành một vệt sáng vĩnh hằng.

 

Chúng tôi dũng cảm, cũng tự do.

 

– Hết –

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page