[Mấy ngày nay tôi không có ở văn phòng, tan làm em có thể mang tài liệu đến bệnh viện giúp tôi không?]
[Được ạ.]
[Em không hỏi tôi tại sao lại ở bệnh viện sao?]
[Tôi bị sốt, giờ khó chịu quá. (cún con khóc.JPG)]
Tôi sững lại.
Cái giọng điệu này… chẳng phải là cách nói chuyện của “Anh đẹp trai vô đối thiên hạ” sao?
Tôi lắc đầu, gạt đi mớ suy nghĩ hỗn loạn, bình tĩnh trả lời.
[Được ạ, anh giữ gìn sức khỏe nhé.]
Tôi thở dài một hơi. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua tôi nhắn tin cho Giang Dịch, mà cũng chỉ là công việc.
Nhìn chằm chằm vào khung chat của chúng tôi, tôi vô thức lướt lên trên, chạm vào đoạn hội thoại ngày tôi bị sốt.
[Sếp: Anh có mua ít bánh dâu và cháo ngọt, lát nữa mang qua cho em. Nhớ tự ra lấy nhé.]
[Tôi: Sticker JPG.]
Khoan đã!
Đột nhiên, đồng tử tôi co rút lại.
Lúc đó tôi đã gửi cho Giang Dịch một sticker một chú thỏ nhỏ mặt đỏ bừng, kích động hét lên: “Anh tốt như vậy, tôi thực sự muốn yêu anh mất rồi!”
Ngay bên dưới sticker đó, Giang Dịch chỉ nhắn lại một chữ:
[Ừm.]
13
Mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh chỉ thoang thoảng, ánh nắng chiều tà len lỏi qua cửa sổ, phủ xuống một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Giang Dịch lười biếng tựa vào giường bệnh, bàn tay phải vốn thon dài trắng trẻo giờ bị quấn chặt trong lớp băng dày.
Tay trái anh cầm một quyển sách, chăm chú đọc.
Trên gương mặt anh vẫn là vẻ lạnh nhạt xa cách, nhưng đuôi mắt lại đỏ ửng, như thể đã khóc.
Tôi chưa từng thấy một Giang Dịch như thế này, cả người trông nhợt nhạt và mong manh như một tờ giấy trắng.
Là vì bị bệnh, hay… vì tôi?
Tim tôi bỗng nhói lên một cơn đau mơ hồ.
“Sếp.”
Tôi cố lấy dũng khí lên tiếng.
Giang Dịch nghe thấy, lập tức ngước lên nhìn tôi.
Ánh mắt anh lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rồi nhanh chóng giả vờ như không có gì, lặng lẽ đẩy quyển sách trong tay xuống dưới gối.
“Sao em đến nhanh vậy?”
Giọng anh khàn khàn, đuôi giọng như còn mang theo chút nghẹn ngào.
Cảm giác tội lỗi trong tôi càng thêm nặng nề.
Chỉ là một bức ảnh thôi, có khi nào tôi đã nghĩ quá nhiều?
Hành động chặn tài khoản anh ấy như vậy… có phải hơi quá đáng không?
Mớ suy nghĩ hỗn loạn cứ chồng chất trong đầu, tôi không kìm được mà tiến thêm vài bước, lại gần Giang Dịch hơn.
“Sếp, sao anh lại bị bệnh vậy?”
Giang Dịch ngẩn người, rồi bật cười.
“Tôi chỉ bị bệnh thôi, đâu có chết đâu, em đừng khóc trước đã.”
“Tôi không có ý đó… Sếp, rốt cuộc anh bị bệnh thế nào?”
Giọng tôi bắt đầu run lên.
Dường như bị cảm xúc của tôi ảnh hưởng, giọng Giang Dịch cũng có chút nghẹn ngào, khuôn mặt tràn đầy vẻ uất ức.
“… Sốt cao dẫn đến biến chứng gãy xương, đau lắm, đau lắm luôn.”
Vừa nói, anh ấy vừa định đưa cánh tay quấn đầy băng gạc ra để chứng minh.
Tôi vội vàng giơ tay ngăn lại.
Trong lúc giằng co, chiếc gối trên giường bị hất xuống đất.
Cùng lúc đó, một quyển sách cũng rơi ra theo.
Tôi nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy trên bìa sách in đậm mấy chữ to rõ ràng:
“Mạng của tôi, đều dành cho em.”
Tôi: “…”
(OS trong lòng Giang Dịch: Cô ấy không hỏi, tôi không nói. Cô ấy vừa hỏi, tôi đã sốc.)
Tôi còn đau lòng cái quái gì chứ.
Hóa ra anh ta khóc là vì đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo à?!
Giọng điệu tôi lập tức trở nên cứng nhắc.
“Đây là bản kế hoạch, tôi đã gửi bản điện tử vào email cho anh rồi. Nếu không có vấn đề gì thì anh ký vào đây là xong.”
Giang Dịch ngước lên nhìn tôi, lắc lắc cánh tay quấn đầy băng gạc, khuôn mặt đầy vẻ tội nghiệp.
“Ngón tay tôi gãy rồi, ký kiểu gì đây?”
Lúc này, tôi mới phản ứng lại.
“Sếp, chẳng phải anh nói là anh bị sốt sao? Sao tự nhiên lại gãy xương nữa?”
“À… sốt cao dẫn đến biến chứng gãy xương.”
Lời này hoang đường đến mức ngay cả Giang Dịch cũng không nhịn nổi mà cúi đầu né tránh ánh mắt tôi.
“Hửm?”
“Ừm… Cái đó không quan trọng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận