Cô Gái Năm 15 Tuổi Của Tôi

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Chưa kịp để tôi nói hết câu, Yên Yên đã cúp máy cái rụp, nhanh như chớp lao đến, gõ cửa nhà tôi.

 

“Tiểu bảo bối, để chị xem nào, mắt em sao đỏ hoe cả lên thế này?”

 

Chưa đợi tôi mở cửa hoàn toàn, Yên Yên đã xông vào nhà, ôm chặt lấy tôi.

 

“Uống thuốc chưa? Có ăn gì chưa? Nhìn xem, chị mang bánh dâu em thích nhất đến đây này, đừng khóc, đừng khóc nữa.]

 

“Ơ? Ai mua cháo ngọt và bánh dâu cho em đây? Sao ngoài chị ra còn có người biết em thích ăn gì?”

 

“Có phải em đã làm chuyện gì lớn lao không? Khai mau!!!”

 

Tôi không nhịn được nữa, nhào vào lòng cô ấy, vừa nức nở vừa kể lại toàn bộ câu chuyện.

 

“Cái gì!!! Em, em, em với sếp!!!”

 

Yên Yên tròn mắt ngạc nhiên.

 

“Vậy… cái tin nhắn đó?”

 

“Là em gửi.”

 

Tôi nói mà lòng như tro tàn.

 

“Thế… thế… bây giờ em định làm sao?”

 

Tôi định làm sao ư? Tôi không biết nữa…

 

Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đến ngày anh ấy phát hiện ra, anh ấy sẽ nghĩ thế nào?

 

Nếu tôi thẳng thắn với Giang Dịch, thì sau này chúng tôi sẽ đối mặt với nhau thế nào đây?

 

“Aaa, rối tung rối mù hết rồi, đau đầu quá!”

 

Tôi chán nản nhào xuống sofa.

 

“Vậy em… có thích anh ấy không?”

 

Tôi sững người.

 

“Tôi ư? Tôi…”

 

Mặt tôi bỗng dưng nóng ran.

 

Bên ngoài lạnh lùng cấm dục, nhưng đằng sau lại là một chú cún con ấm ức hay gọi chị…

 

Còn sẽ miệng thì chê bai nhưng lại âm thầm gửi lì xì và ảnh… nhạy cảm cho em.

 

A a a, a a a…

 

Yên Yên trợn mắt.

 

“Thôi được rồi, được rồi, chị biết rồi! Nhìn cái mặt cười ngu không có giá trị của em kìa, chị chịu thua em luôn.”

 

“Thích thì lao tới đi!”

 

“Chị còn bắt đầu tưởng tượng cảnh em gả vào hào môn, còn chị thì tiêu tiền do sếp và cô bạn thân kiếm về rồi đây này! Hehehe~”

 

Thấy tôi cứ mãi e dè, Yên Yên không nói không rằng giật lấy điện thoại của tôi.

 

“Ê ê ê, đừng mà…”

 

“Chậc, còn giả vờ nữa, chị còn lạ gì em.”

 

Ngay khoảnh khắc Yên Yên mở khóa điện thoại, cả hai chúng tôi đều sững sờ.

 

Tin nhắn mới nhất là một bức ảnh do Lý Hi gửi.

 

Trong ảnh, cô ta cười rạng rỡ trước ống kính, còn Giang Dịch đứng phía sau, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ta.

 

Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

 

Đó là cụm từ duy nhất xuất hiện trong đầu tôi lúc này.

 

11

 

Tim tôi như ngừng đập vài nhịp, cảm giác ấm ức và tự ti dâng trào như vỡ đê, nước mắt không kìm được mà trào ra.

 

Rõ ràng bánh ngọt đến vậy, sao trong miệng tôi lại đắng thế này?

 

Sao tôi lại có thể ngốc đến mức tưởng rằng Giang Dịch thích mình chứ? Anh ấy dựa vào đâu mà phải thích tôi?

 

Tôi cắn răng, tức giận như muốn trả thù, lập tức chặn tài khoản mạng xã hội của Giang Dịch trên nền tảng video.

 

Tôi chui vào chăn, rúc mình thật sâu.

 

Vậy là ổn rồi đúng không?

 

Vậy thì từ giờ anh ấy chỉ là sếp của tôi mà thôi.

 

Nhưng trong lòng lại trống rỗng đến kỳ lạ.

 

“Yên Yên, chị nói xem, có phải em thật sự không xứng với anh ấy không?”

 

“Thôi nào, tiểu bảo bối, lại đây ôm một cái nào, được không?”

 

Yên Yên nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng nói mềm mại như nước.

 

“Tiểu bảo bối…”

 

“Tình yêu chưa bao giờ là chuyện xứng hay không xứng, chỉ có yêu hoặc không yêu mà thôi.”

 

“Nếu yêu, hai người sẽ là duy nhất trong lòng nhau. Nếu không yêu, các người cũng chỉ là hai con người bình đẳng trong thế giới này.”

 

“Đừng vì yêu mà nâng đối phương lên rồi hạ thấp chính mình. Tiểu bảo bối, em luôn xứng đáng được yêu thương.”

 

“Hơn nữa, chị sẽ luôn luôn ở bên em.”

 

Nước mắt tôi một lần nữa trào ra.

 

12

 

Cuộc sống của tôi cứ thế quay về quỹ đạo bình thường.

 

Giang Dịch vẫn chỉ là ông chủ của tôi.

 

Anh ấy vẫn nghiêm khắc mắng tôi trong các cuộc họp, vẫn bất ngờ xuất hiện sau lưng khi tôi lười biếng.

 

Giấc mơ rất đẹp, nhưng rồi cũng phải tỉnh.

 

Tôi không còn là đứa trẻ mười lăm tuổi chỉ biết mơ mộng nữa.

 

[Sếp, bản kế hoạch tôi để trong văn phòng anh rồi, anh xem qua nhé.]

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page