Đôi mắt sau lớp kính mỏng ánh lên vẻ dịu dàng, bàn tay với những khớp ngón rõ ràng đặt lên trán tôi, đầu ngón tay mang theo cảm giác lạnh lẽo như hương thông tuyết.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Sếp, sao anh lại đến đây?”
“Bởi vì có người vừa câu được tôi xong đã bỏ chạy, tôi không vui.”
Giọng Giang Dịch có vẻ không hài lòng, nhưng khóe mắt lại đầy ý cười.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào đầu tôi một cái.
“Tôi tôi tôi… anh anh anh là giả đúng không, đừng đùa với tôi nữa, sếp, a a a! Tôi chỉ là một nhân viên đáng thương thôi mà.”
“Vậy có muốn tự mình kiểm tra xem tôi là thật hay giả không?”
Giang Dịch cười cợt, ánh mắt mơ màng, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo về phía vòng eo săn chắc của anh.
“Với lại, người đùa giỡn tôi mãi chẳng phải là em sao, bảo bối?”
09
“A…!”
Tôi hét lên một tiếng rồi lăn thẳng xuống giường.
“Trời đất, hóa ra chỉ là mơ.”
Tôi đưa tay ôm trán, thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại có chút hụt hẫng khó hiểu.
Tại sao tôi lại thấy hụt hẫng chứ?
A a a, rốt cuộc tôi đang nghĩ cái gì thế này, a a a!
Mơ thấy ông chủ mà còn là kiểu… mộng tưởng lãng mạn thế này, đúng là mất mặt chết đi được! A a a!
Mặt đỏ bừng, tôi mò lấy điện thoại, định lướt video một chút để bình tĩnh lại. Nhưng trên màn hình, mấy tin nhắn chưa đọc lại đặc biệt nổi bật.
[Ông chủ nóng tính khủng khiếp nhưng cao 186 (gạch đi) 187: Em có muốn tự xem lại xem cả ngày nay em đang nói cái gì không?]
!!!
Trời đất ơi, tôi đã nói cái gì vậy?! Tôi vội vàng lướt nhanh lên kiểm tra tin nhắn đã gửi.
Không nhầm mà? Rõ ràng là tôi đã gõ “Sếp”, không phải “chồng” mà!
Đầu óc mỗi ngày bị làm sao thế này?
Tôi âm thầm than thở, định nhắn lại hỏi anh ấy, nhưng khi nhìn kỹ lại.
[Sếp, tôi bị sốt rồi, xin nghỉ một ngày. Chuyện bản kế hoạch, đợi tôi về sẽ cùng anh… làm.]
Đợi tôi về sẽ cùng anh… làm???
…
A a a, a a a, tôi vừa nhắn cái quái gì thế này!!!
[Sếp, tôi gõ nhầm, ý tôi là “nói”.]
[Sếp, xin lỗi anh.]
[Ông chủ nóng tính khủng khiếp nhưng cao 186 (gạch đi) 187: Ồ.]
[Vậy em nghỉ ngơi đi.]
Giọng điệu gì đây… sao nghe như có chút… thất vọng vậy?
[Anh có mua ít bánh dâu và cháo ngọt, lát nữa mang qua cho em. Nhớ tự ra lấy nhé.]
[Hả? Cái này là?]
[… Trợ cấp khi ốm. Chỉ công ty chúng ta mới có phúc lợi này.]
Anh ấy đang quan tâm tôi sao?
A a a! Tôi lại đang nghĩ lung tung gì đây?!
Tôi vội vàng gửi lại cho Giang Dịch một sticker, rồi xấu hổ đến mức lăn lộn trên giường thêm hai vòng.
Ting ting – điện thoại báo có thông báo mới.
[Người mà bạn theo dõi “Anh đẹp trai vô đối thiên hạ” vừa cập nhật.]
Tôi đấu tranh nội tâm mất hai giây, bỏ qua một loạt tin nhắn dội bom của Giang Dịch, nhấn vào video.
Nhưng không giống như tôi tưởng tượng về một bức ảnh cơ bụng, mà đó là một đoạn chữ:
[Người mình thích tại sao cứ nhắn tin cho người khác mà chẳng thèm để ý đến mình?]
Còn đính kèm một sticker cún con đang khóc lóc, góc video có một dòng chữ rất nhỏ: “Chỉ bạn có thể nhìn thấy.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tim đập loạn cả lên.
Cái này… có phải là anh ấy đang tự ghen với chính mình không?
10
Sau giây phút rung động, đầu óc tôi rối tung như một mớ bòng bong.
Tôi không hiểu nổi bản thân mình thích ai hơn, cũng chẳng hiểu nổi liệu anh ấy có thích con người thật của tôi ngoài đời không.
Tất cả chỉ là lời nói đùa, thế giới của người trưởng thành làm gì có chuyện vừa gặp đã định cả đời.
Tất cả rồi cũng chỉ là thoáng qua.
Tôi cứ nghĩ rằng mình chẳng sao cả, cho đến khi nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp Yên Yên, tôi mới nhận ra giọng mình nghẹn ngào như sắp khóc.
Đầu dây bên kia, cô ấy sững sờ.
“Tiểu bảo bối, sao em lại khóc vậy? Sếp nói em bị bệnh, em đợi đó, chị lập tức đến nhà em ngay!”
You cannot copy content of this page
Bình luận