Cô Gái Năm 15 Tuổi Của Tôi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Ở khung chat còn lại, vị sếp cao 1m86 nóng tính vô cùng:

 

[Bản kế hoạch tháng trước, làm lại từ đầu.]

 

Tôi cười khổ, đầu óc rối như tơ vò.

 

Một bên là người đàn ông vừa nãy còn ngồi nghiêm nghị trong phòng họp, khẽ đẩy gọng kính bạc, mặc vest phẳng phiu, chau mày xem báo cáo rồi mắng tôi thậm tệ.

 

Bên kia lại là anh chàng cơ bụng sáu múi dưới ánh đèn mờ, mặc sơ mi trắng, hòa cùng điệu nhạc quyến rũ mà lắc lư, trêu ghẹo tôi trên mạng.

 

Này! Ai có thể liên hệ hai con người này lại với nhau chứ?

 

Ai có thể ngờ rằng ông chủ cấm dục nhà mình lại là một nam streamer chuyên lách luật kiếm sống trên mạng chứ?!

 

Chấn động! Một giám đốc điều hành lại dựa vào nội dung nhạy cảm để nuôi sống cả công ty!

 

Sốc! Đóa hoa cao ngạo chốn thương trường lại có một bộ mặt thế này sau màn hình!

 

Đúng là đạo đức suy đồi, lễ nghĩa liêm sỉ… à không, địa chỉ nhà ở đâu vậy?!

 

04

 

Tôi ngồi đờ đẫn tại bàn làm việc, trong đầu liên tục lóe lên từng cụm từ giật gân.

 

Cùng lúc đó, cả văn phòng cũng bùng nổ bàn tán.

 

“Trời ạ, cậu vừa thấy chưa? Có khi nào người đó là bạn gái của sếp không? Dám nhắn mấy tin táo bạo như vậy cho sếp.”

 

“Không đâu, cậu nhìn biệt danh sếp đặt cho cô ấy đi. Chị gái biến thái nổi danh khắp thiên hạ, ai lại đặt biệt danh như thế cho bạn gái mình chứ?”

 

“Phụt, hahaha, cười chết mất, vậy có khi nào đó là fan cuồng của sếp không?”

 

“Có khả năng lắm.”

 

“Nhưng mà sếp chúng ta vốn là người nghiêm túc, vậy mà lại đặt một cái biệt danh sốc thế này, đúng là khiến tôi sững sờ cả đời.”

 

Chỉ thế mà đã sốc à?

 

Vậy thì cậu chưa biết sếp chúng ta còn có bờ vai rộng, eo thon, và từng hóa thân trong trang phục tất lưới đâu.

 

Tôi âm thầm oán thán trong lòng.

 

Lý Hi đang ngồi tô lại lớp trang điểm bên cạnh, khinh thường lên tiếng:

 

“Có thích đến mấy cũng vô ích thôi. Đây chẳng qua chỉ là chiêu tự mình cảm động của mấy cô gái vừa bình thường vừa tự tin quá mức mà thôi.”

 

“Loại con gái này vừa không có nhan sắc, vừa không có tiền, lại còn ảo tưởng rằng vài ba câu nói trên mạng là có thể khiến đàn anh động lòng thật sao?”

 

Tôi lập tức phun hết ngụm nước trong miệng ra.

 

“Khụ khụ khụ… Không sao, không sao.”

 

Tôi vội vàng xua tay, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Lý Hi đặt miếng bông trang điểm xuống, liếc tôi một cái đầy khinh thường, giọng điệu mỉa mai cất lên:

 

“Tạ Thanh Viên, sao cậu kích động thế? Tôi có nhắc trúng cậu đâu nào?”

 

“Nhưng mà này, tôi không có ác ý đâu nhé. Chỉ là tôi thẳng tính quá thôi, cậu đừng để bụng nha.”

 

Văn phòng đang ồn ào bỗng chốc im bặt, không khí dường như trở nên lạnh lẽo hẳn.

 

Toàn bộ công ty đều biết Lý Hi và Giang Dịch là thanh mai trúc mã, hầu như ai cũng ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa họ.

 

Mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua cái kiểu suốt ngày không làm việc nhưng lại nhiều chuyện của cô ta.

 

Tôi đảo mắt, lướt nhìn cô ta từ đầu đến chân, bắt chước đúng cái giọng điệu mỉa mai ấy mà cất lời:

 

“Cô không sao chứ?”

 

“Có bệnh thì đi khám đi, chứ làm cái thái độ này cho ai xem?”

 

Tôi lườm mạnh một cái, nhưng chưa kịp tận hưởng cảm giác hả hê thì giọng nói lạnh lẽo của Giang Dịch bỗng vang lên sau lưng.

 

“Này, có cần tôi trích thêm một khoản trợ cấp vào cuối tháng để thưởng cho việc lười biếng, gây chia rẽ nội bộ và làm công ty tổn thất không?”

 

Tôi cứng ngắc quay đầu lại, chạm thẳng vào ánh mắt băng lạnh của anh.

 

Dường như anh đang rất không vui.

 

Bình thường dù có tức giận thì anh ấy cũng giữ được vẻ bình thản, nhưng lần này trong giọng nói lại mang theo rõ ràng sự mất kiên nhẫn.

 

“À… Sếp!”

 

Tôi hoảng hốt, tay run một cái, điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống, nhưng trong giây tiếp theo đã được Giang Dịch nhanh chóng bắt gọn giữa không trung.

 

Trong không gian tĩnh lặng, tôi nghe rõ một tiếng “rắc”.

 

Toang rồi… Công việc của tôi sắp chạy mất rồi…

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page