Cô Gái Năm 15 Tuổi Của Tôi

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ông chủ dựa vào việc lách luật để duy trì công ty

 

Trong buổi họp thường kỳ của công ty, tôi buồn ngủ đến mức mí mắt sắp sụp xuống, rồi lén mở điện thoại, gửi tin nhắn quấy rối đến một anh chàng cơ bụng sáu múi trên Douyin.

 

[Bé cưng, tôi thấy cơ thang của anh có vẻ có vấn đề, có cần tôi gác chân lên kiểm tra thử không?]

 

[Nếu cần thì nhấn 1, không cần thì chuyển khoản cho tôi 50 tệ.]

 

Giây tiếp theo, dòng tin nhắn giống hệt vậy xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng họp.

 

Vị sếp lạnh lùng có biệt danh “Ma vương ăn thịt người” bình tĩnh thoát khỏi chế độ phản chiếu màn hình, sau đó bấm vài con số trên điện thoại.

 

[+¥50000.]

 

[Đang trong giờ làm việc, đi chỗ khác mà chơi.]

 

Tôi: ??????!

 

01

 

Trong buổi họp thường kỳ của công ty, ông chủ mặt lạnh như băng chỉ vào màn hình PPT, mắng thẳng vào mặt bộ phận chúng tôi, nói rằng kế hoạch lần này chẳng khác gì một âm mưu gián điệp do công ty đối thủ cài cắm.

 

Tôi cúi đầu tỏ vẻ hổ thẹn, nhưng thực ra đã lén lấy điện thoại ra, mở ứng dụng video, âm thầm oán thán trong lòng.

 

Giang Dịch, anh mắng cái quái gì chứ? Tôi đã sửa bản kế hoạch này đến mười tám lần, cuối cùng anh lại chọn bản đầu tiên, giờ còn dám mở miệng mắng tôi?

 

Hừ! Một đồng tiền một món hàng, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào là “của rẻ là của ôi”!

 

02

 

Đang nghĩ vậy thì ứng dụng video bỗng bật lên một thông báo.

 

[Blogger mà bạn theo dõi “Đệ nhất mỹ nam thiên hạ” vừa cập nhật video mới.]

 

Tôi lập tức nhớ đến anh chàng sáu múi mới gia nhập “hậu cung điện tử” của mình.

 

Trong ánh sáng mờ ảo, đường nét cơ bụng chéo hiện ra mờ mờ ảo ảo…

 

Đường viền rõ ràng, cơ bắp rắn chắc, đúng chuẩn tiên phẩm!

 

Nhưng điều kỳ lạ là, một tiên phẩm như vậy mà lượt tương tác bên dưới lại ít đến đáng thương.

 

Lướt xuống xem, gần như chỉ có mấy bình luận đầy sắc tâm của tôi và mấy lời đáp trả đầy độc miệng của anh ta.

 

[Bạn à, bốn hướng trên dưới trái phải, cậu không bỏ sót cái nào nhỉ.]

 

[Chị gái, bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ, cô chẳng dính được chữ nào cả.]

 

[Giường tròn lãng mạn, mời anh vào trải nghiệm (thả tim).]

 

[Nhà giam cùm bạc đón chào, có gan thì lên đi (thả tim).]

 

[Chị em ơi, phụ nữ phải tỉnh táo, lướt tiếp đi, cái này cứ để tôi lo.]

 

[? Cô làm rớt bàn tính đập thẳng vào mặt tôi rồi đấy.]

 

 

Mặc dù miệng lưỡi hơi độc địa, nhưng ít ra anh ta cũng trả lời từng câu một.

 

Tôi nhìn vào video mới nhất của anh ta, ánh mắt dừng lại ở viền quần thể thao màu xám đang bị kéo xuống thấp, cánh tay lần theo đường nét cơ bụng chéo mà trượt xuống… mạch máu căng lên…

 

Hehehe… Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một chữ – LÊN!

 

Thế là tôi lập tức lấy hết can đảm từ bản năng sắc nữ, mở khung tin nhắn riêng với anh ta.

 

[Bé cưng, tôi thấy cơ thang của anh có vẻ có vấn đề, có cần tôi gác chân lên kiểm tra thử không?]

 

[Nếu cần thì nhấn 1, không cần thì chuyển khoản cho tôi 50 tệ.]

 

Giây tiếp theo, phòng họp bỗng chốc trở nên im lặng như tờ.

 

Tôi giật mình ngẩng đầu lên, trên màn hình lớn lại bật ra hai tin nhắn y hệt như cái tôi vừa gửi.

 

Trên bục, sếp tôi vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như băng ngàn năm, bình tĩnh thoát khỏi chế độ phản chiếu màn hình, rồi lấy điện thoại ra.

 

Đồng thời, trên điện thoại của tôi bật lên hai thông báo.

 

[+¥50000.]

 

[Đang họp, đi chỗ khác mà chơi.]

 

03

 

Sau khi tan họp, con trỏ trên màn hình điện thoại nhấp nháy, tôi nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn mới trong khung chat mà sững sờ.

 

Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trong khung chat, tôi tê dại cả người.

 

Cả hai tin nhắn đều do Giang Dịch gửi đến, chỉ có điều là từ hai phiên bản khác nhau của anh ta.

 

“Đệ nhất mỹ nam thiên hạ”:

 

[Sao im re rồi?]

 

[Câu xong là chạy, cô cũng giỏi thật đấy.]

 

[……1111, tôi đồng ý với cô rồi……]

 

[Này, để ý đến tôi đi.]

 

[Nếu đã thả thính thì làm cho trót, sao mới nửa đường đã buông cần? (Chó con ấm ức khóc JPG)]

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page