Chương 1
01/10/2024
Chương 2
01/10/2024
Chương 3
01/10/2024
Chương 4:
01/10/2024
Chương 5:
01/10/2024
Chương 6:
02/10/2024
Chương 7:
02/10/2024
Chương 8:
02/10/2024
Chương 9:
02/10/2024
Chương 10:
02/10/2024
Chương 13:
03/10/2024
Chương 15:
03/10/2024
Chương 14:
03/10/2024
Chương 12:
03/10/2024
Chương 11:
03/10/2024
Chương 16:
04/10/2024
Chương 17:
04/10/2024
Chương 18:
04/10/2024
Chương 19:
04/10/2024
Chương 20:
04/10/2024
Chương 21:
05/10/2024
Chương 22:
05/10/2024
Chương 23:
05/10/2024
Chương 24:
05/10/2024
Chương 25:
05/10/2024
“Ngài cho rằng nàng không biết liêm sỉ, không giữ gìn trinh tiết, bản tính lăng loàn, thường xuyên nói đến song tu và luôn khinh thường, chế giễu nàng.”
“Nhưng Khanh Ca thượng thần đã làm gì sai? Sai lầm duy nhất của nàng chính là yêu ngài!”
Không thể cùng ngài song tu, nàng sẽ ch3’t…
Phượng Khanh Ca đã nói câu này trước mặt hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn không tin.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy chán ghét sự bộc lộ thân thể của nàng, hắn từng chế nhạo rằng nếu không thể chịu đựng nổi, hắn hoàn toàn không ngại nếu nàng ra ngoài tìm người khác…
Cơ Dạ Tu đột ngột giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình.
Vũ Đồng khựng lại, không biết phải làm gì.
Nàng phạm thượng, nói lời hỗn láo chỉ vì cảm thấy bất bình thay thượng thần của mình.
Thực ra trong lòng nàng vẫn rất sợ Thiên đế bệ hạ.
Nhưng Tinh Lam thì khác, thấy hành động bất ngờ của Cơ Dạ Tu, nàng chỉ cười lạnh, trong ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Nàng biết, Cơ Dạ Tu đang hối hận.
Con người thường chỉ biết hối hận khi đã mất đi thứ gì đó. Vậy thì tại sao khi còn có, ngươi không biết trân trọng?
Loại người như hắn thật không đáng thương chút nào.
“Tại sao bây giờ mới nói cho ta biết sự thật?”
Tâm trí Cơ Dạ Tu rối loạn, trong đầu hắn không ngừng hiện lên những mảnh ký ức rời rạc.
Hóa ra từ trước đến nay mình đã trách nhầm nàng, nàng còn luôn bảo vệ mình.
Nhưng tại sao nàng không nói sớm hơn? Nếu mình biết sớm…
Tinh Lam đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa, nàng vung tay tát mạnh vào mặt hắn, để lại một vết hằn trên má bên kia.
“Ngươi còn có mặt mũi để hỏi tại sao!”
Tinh Lam nghiến răng, từng chữ một rít ra:
“Cơ Dạ Tu, ngươi tự vấn lòng xem, khi nàng ở bên ngươi, chờ đợi ngươi, dành trọn tâm can cho ngươi, thì ngươi ở đâu, làm những gì?”
“Ngươi, đắm chìm trong vòng tay của tiện nhân Hoa Vân kia, cùng nàng ta nồng thắm tình cảm, thắm thiết âu yếm. Chính ngươi là kẻ mắt mù, lòng cũng mù, thì trách ai được!”
“Phải, ngươi tự tôn quá cao, cho rằng lấy nàng là sỉ nhục bản thân, vậy thì ngươi hoàn toàn có thể không lấy!”
“Thế nhưng ngươi lấy nàng rồi lại oán trách nàng, đổ lỗi cho nàng, cho rằng nàng trói buộc tự do của ngươi, cướp mất tình yêu của ngươi.”
“Hừ, tình yêu sao? Nếu ngươi đã yêu tiện nhân đó đến vậy, thì bổn thượng thần sẽ dùng danh nghĩa của thần linh ban cho các ngươi một lời chúc phúc, chúc các ngươi đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa, mãi mãi đồng lòng.”
Như vậy, Khanh Ca sẽ được giải thoát.
Nàng ấy thật ngu ngốc, luôn nghĩ rằng Cơ Dạ Tu đồng ý lấy nàng là vì hắn yêu nàng, họ thực sự yêu nhau.
Nàng tin rằng tình cảm của họ sẽ giống như tình yêu của cha mẹ nàng, chịu đựng được thử thách của trời đất.
Nhưng việc kết hôn với Cơ Dạ Tu lại trở thành nỗi đau khổ và dày vò lớn nhất trong cuộc đời của Phượng Khanh Ca.
Có lẽ cái ch3’t cũng không phải là điều tồi tệ…
Cơ Dạ Tu đứng im lặng, cúi đầu, không ai nhìn thấy những cảm xúc đang cuộn trào trong đôi mắt hắn…
Tinh Lam không cho hắn thêm thời gian để hối hận hay day dứt, mà lạnh lùng nhắc nhở:
“Gọi ngươi đến đây không phải để xem ngươi diễn trò sám hối, hãy làm những gì ngươi cần làm. Đó là cơ hội chuộc tội duy nhất của ngươi.”
Cơ Dạ Tu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn pháp trận đang dần mất đi sức mạnh, hắn nở một nụ cười méo mó, khó coi hơn cả khi khóc.
Hắn cắn đầu ngón tay, vẽ ra một đạo phù chú chuyển sinh trong không trung, khẽ đẩy nó vào trong pháp trận.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bao phủ toàn bộ Lạc Hoa Cung, sáng đến nỗi không ai có thể mở mắt ra.
Trong ánh sáng trắng ấy, một bóng hình màu lam nhạt hiện lên, mờ ảo không rõ.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.
Vũ Đồng và Tinh Lam lập tức xúc động, gọi to:
“Khanh Ca…”
Phượng Khanh Ca mỉm cười nói:
“Vũ Đồng, đừng khóc, cảm ơn ngươi đã luôn bên ta, hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Tinh Lam, nếu kiếp sau có thể, chúng ta lại làm tỷ muội tốt của nhau.”
Một lát sau, giọng nói biến mất, cùng với đó là thi thể của nàng cũng tan biến.
Vũ Đồng và Tinh Lam gục xuống khóc nức nở.
Cơ Dạ Tu nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt.
Phượng Khanh Ca đã nhắc đến Vũ Đồng, nhắc đến Tinh Lam, nhưng… không nhắc gì đến hắn.
Tiễn đưa Phượng Khanh Ca xong, Cơ Dạ Tu không nói lời nào, lặng lẽ quay lưng rời khỏi Lạc Hoa Cung.
Tinh Lam đỡ lấy Vũ Đồng, người đã khóc đến cạn khô nước mắt, đôi mắt nàng khép hờ, sâu thẳm là sát ý không che giấu.
Đôi khi, nàng thật sự rất muốn bất chấp mọi thứ, cùng Cơ Dạ Tu giao đấu một trận sống còn, báo thù cho Phượng Khanh Ca.
Nhưng lý trí nhắc nhở nàng rằng không thể làm như vậy.
Thiên giới sẽ loạn, và sự hỗn loạn của thiên giới sẽ ảnh hưởng đến chúng sinh ở hạ giới.
Quan trọng hơn, Phượng Khanh Ca sẽ không muốn nhìn thấy bọn họ cùng chịu thiệt hại nặng nề.
Tinh Lam nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
“Khanh Ca, kiếp sau phải mở to mắt mà nhìn cho kỹ, đừng ngu ngốc để bị nam nhân lừa gạt nữa.”
“Nếu không có nam nhân tốt, tỷ đây sẽ yêu thương, bảo vệ ngươi cả đời. Loại người như Cơ Dạ Tu, không cần cũng chẳng sao.”
…
Trở lại Trọng Dương Cung, Cơ Dạ Tu toàn thân toát ra một khí tức lạnh lẽo, bầu không khí căng thẳng đến mức dường như có thể đóng băng mọi thứ xung quanh trong vòng trăm dặm.
Các thiên binh hộ vệ nhìn thấy hắn đều hoảng hốt cúi đầu, cố gắng thu liễm khí tức, giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Hoa Vân, người đã tự mình quay về Ngọc Lưu Ly Đài sau khi bị bỏ rơi, nghe tin hắn trở về, không thể kìm nén niềm vui, vội vàng ra đón.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cơ Dạ Tu, tim nàng ta đột nhiên thắt lại, nụ cười trên môi cứng đờ.
“A Đình, sao chàng lại thế này? Đừng như vậy, ta sợ lắm.”
Cơ Dạ Tu thoáng mất tập trung, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng đi thẳng vào phòng.
Hoa Vân biết rằng Cơ Dạ Tu trở nên như vậy là vì cái ch3’t của Phượng Khanh Ca, trong lòng nàng ta cảm thấy khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn không tỏ vẻ gì.
Dù sao thì trở ngại lớn nhất cũng đã không còn, về sau chỉ cần nàng ta dịu dàng khéo léo dỗ dành, Cơ Dạ Tu sẽ lại cung phụng và yêu chiều nàng ta như trước.
You cannot copy content of this page
Bình luận