Chương 1
01/10/2024
Chương 2
01/10/2024
Chương 3
01/10/2024
Chương 4:
01/10/2024
Chương 5:
01/10/2024
Chương 6:
02/10/2024
Chương 7:
02/10/2024
Chương 8:
02/10/2024
Chương 9:
02/10/2024
Chương 10:
02/10/2024
Chương 13:
03/10/2024
Chương 15:
03/10/2024
Chương 14:
03/10/2024
Chương 12:
03/10/2024
Chương 11:
03/10/2024
Chương 16:
04/10/2024
Chương 17:
04/10/2024
Chương 18:
04/10/2024
Chương 19:
04/10/2024
Chương 20:
04/10/2024
Chương 21:
05/10/2024
Chương 22:
05/10/2024
Chương 23:
05/10/2024
Chương 24:
05/10/2024
Chương 25:
05/10/2024
Khi Cơ Dạ Tu rời khỏi Ngọc Lưu Ly Đài, bỗng nghĩ đến điều gì đó, liền bảo xe ngựa đi đến Lạc Hoa Cung.
Thế nhưng, sau khi mất đi chủ nhân, Lạc Hoa Cung đã trở nên vô cùng tiêu điều.
Chỉ mới hai ngày thôi, vậy mà khi hắn quay lại, cảm giác chẳng khác gì đã qua một kiếp.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cơ Dạ Tu bước qua hành lang, đi vòng qua sân lá phong, thấy cây phượng hoàng đã rụng hết lá, chỉ còn lại những cành cây trơ trọi.
Dọc đường, những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy đều giống như cây phượng hoàng đó.
“Ngươi, lại đây.”
Thật vất vả mới nhìn thấy một tiểu tiên nga đang quét dọn, Cơ Dạ Tu nghiêm giọng gọi nàng ta lại.
Tiểu tiên nga hoảng hốt, khi nhận ra là Thiên đế bệ hạ, nàng ta run rẩy, lo sợ bước đến trước mặt hắn, cúi đầu hành lễ:
“Bệ hạ.”
“Chuyện gì xảy ra ở đây? Khanh Ca thượng thần của các ngươi đâu rồi!”
Bị tiếng quát của hắn dọa cho sợ hãi, tiểu tiên nga quỵ xuống, liên tục dập đầu.
“Tiểu tiên không biết, tiểu tiên cũng mới được chỉ định tới đây để quét dọn thôi ạ.”
“Vũ Đồng ở đâu?”
Vũ Đồng là hộ pháp của Phượng Khanh Ca, tìm được nàng ta ắt sẽ có thông tin hữu ích.
“Vũ, Vũ Đồng thượng tiên đang ở… ở phủ Tinh Lam thượng thần…”
Vừa dứt lời, tiểu tiên nga cảm thấy một cơn gió thổi qua, khi ngẩng lên, Cơ Dạ Tu đã biến mất.
Thiên đế bệ hạ lao thẳng đến phủ của Tinh Lam thượng thần.
Nhưng hắn không tìm thấy Vũ Đồng, và cũng không thấy Tinh Lam đâu.
Cơ Dạ Tu khẽ nhíu mày, có cảm giác rằng đã có chuyện không hay xảy ra.
Hắn lại chạy đến Thông Linh Đài, không tìm thấy linh thức của Phượng Khanh Ca, nhưng Thông Linh Bàn đã kết nối được với linh thức của Tinh Lam.
“Phượng Khanh Ca đâu? Nàng ta có còn muốn làm Hoa Thần nữa không!”
Vừa mở miệng, lời nói đã đầy trách cứ.
Tinh Lam khẽ cười hai tiếng, không rõ cảm xúc:
“Bây giờ ngươi có muốn cầu xin thì nàng ấy cũng không làm được đâu.”
Cơ Dạ Tu phản bác:
“Ngươi có ý gì?”
“Nghe này, Cơ Dạ Tu, ngươi tốt nhất đừng bao giờ yêu nàng, nếu không, cả đời ngươi sẽ phải sống trong hối hận và tội lỗi.”
“Tinh Lam, nói rõ ràng đi.”
Cơ Dạ Tu bực bội nói.
“Ta nói chưa đủ rõ sao? Cơ Dạ Tu, bổn thượng thần đang đợi xem ngươi tự chuốc lấy hậu quả như thế nào!”
Không đợi hắn nói thêm điều gì, Tinh Lam đã tự cắt đứt kết nối.
Sắc mặt Cơ Dạ Tu khó coi, nhưng cũng không nói thêm điều gì, ngay lúc đó, hắn vung mạnh tay áo.
Ầm!
Một cột đá trên Thông Linh Bàn bị hắn đánh cho lõm vào, suýt nữa gãy đôi.
Thông linh thần quan đứng bên cạnh run rẩy, không dám lên tiếng, chỉ có thể chờ Thiên đế rời đi rồi tìm các thượng tiên ở Linh Cơ Các đến sửa chữa cột đá.
…
Lại thêm một ngày trôi qua, người mà Cơ Dạ Tu phái đi vẫn không thu thập được tin tức gì về Phượng Khanh Ca.
Hắn tới Ngọc Lưu Ly Đài làm việc như thường lệ, nhưng đầu óc lại không tập trung, liên tục phạm sai lầm.
Nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ lãng phí thời gian, mà còn tiêu hao cả sức lực.
Cơ Dạ Tu đứng dậy, rời khỏi Ngọc Lưu Ly Đài, định đi dạo cho khuây khỏa rồi quay lại làm việc.
Nhưng ngay lúc hắn ra ngoài, Ngọc Lưu Ly Đài đã xuất hiện một vị khách không mời.
“Hoa Vân tiên tử, Thiên đế bệ hạ thực sự không có ở Ngọc Lưu Ly Đài.”
“Không sao, ta sẽ chờ ngài ấy.”
Trường Phong không thể ngăn cản, Hoa Vân thản nhiên bước vào nơi mà Cơ Dạ Tu thường xử lý công việc.
Nhìn thoáng qua cách bài trí trong phòng, nàng ta khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống ghế của Cơ Dạ Tu, cầm lên một cuộn công văn chưa được phê duyệt, bắt đầu đọc.
Trường Phong nhắc nhở:
“Hoa Vân tiên tử, công văn của bệ hạ không thể tùy tiện đụng vào.”
“Không sao, ta chỉ tò mò nhìn qua thôi. A Đình sẽ không trách ta đâu, ngươi lui ra đi. À, phải rồi, chuẩn bị cho ta ít bánh ngọt mang tới đây, ta ra ngoài vội quá, giờ thấy hơi đói rồi.”
Nhìn cách Hoa Vân tự ý hành động như thể mình là chủ nhân nơi này, Trường Phong nhăn mặt, không vui nhưng cũng đành mặc kệ.
Những lời cần nói hắn đã nói, nếu kẻ mù quáng không chịu nghe thì hắn cũng chẳng còn cách nào.
Trường Phong nở nụ cười khách sáo theo nghi thức xã giao, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Ngọc Lưu Ly Đài có kết giới, nếu Hoa Vân làm điều gì trái quy củ, nàng ta sẽ ngay lập tức bị phản phệ.
Với chút linh lực yếu ớt của nàng ta, không thể nào chịu nổi.
Một nén hương sau, khi Cơ Dạ Tu trở về sau buổi dạo mát, Trường Phong đứng chờ bên ngoài, liền bước lên kể lại chuyện Hoa Vân đến đây cho hắn nghe.
Nghe xong, Cơ Dạ Tu khẽ nheo mắt, một tia suy tư thoáng qua trong đồng tử, rồi nhanh chóng biến mất.
“Ta biết rồi.”
Cơ Dạ Tu đáp lại qua loa, rồi đẩy cửa bước vào.
Hoa Vân thấy hắn trở về, vội đặt bánh ngọt xuống, tươi cười rạng rỡ, bước tới kéo lấy cánh tay hắn làm nũng.
“A Đình, hôm qua cả ngày chàng không về Trọng Dương Cung, ta lo cho chàng nên đã cầm lệnh bài của chàng tới đây xem sao. Chàng thấy ta tới có vui không?”
Cơ Dạ Tu chỉ khẽ nhếch môi, không nói.
Hoa Vân cũng không để ý, vẫn tiếp tục tự mình trò chuyện:
“Chàng dùng bữa trưa ở Ngọc Lưu Ly Đài như thế nào? Hay là lát nữa chúng ta cùng ăn nhé?”
“Vừa rồi ta đã chậm trễ nhiều, phải xử lý xong đống công văn kia mới dùng bữa được.”
Cơ Dạ Tu khẽ nhướng cằm, ra hiệu cho nàng ta nhìn bàn làm việc chất đầy công văn.
“Hả? Không thể ăn xong rồi xử lý tiếp được sao? Ở lại bên ta một chút, được không, A Đình?”
Nàng ta kéo dài giọng, nói ra tên hắn một cách nũng nịu, đầy ẩn ý.
“Không được.”
Lần này, hắn dứt khoát từ chối, khiến Hoa Vân bĩu môi, có chút không vui nhưng cũng không dám phản kháng, đành buông tay khỏi cánh tay Cơ Dạ Tu, nói:
“Vậy ta sẽ chờ chàng, nhưng chàng phải nhanh lên đấy.”
Cơ Dạ Tu không nói gì, ngồi xuống và bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Hoa Vân ngồi một bên buồn chán, hết chạm vào thứ này lại sờ thứ kia.
Không biết bao lâu trôi qua, nàng ta đã đợi suốt một canh giờ và cảm thấy đói đến mức không chịu nổi nữa.
Nàng ta xoa bụng đang réo rắt, liếc nhìn Cơ Dạ Tu đang chăm chú xử lý công vụ.
You cannot copy content of this page
Bình luận