Cơ Dạ Tu - Phượng Khanh Ca

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

 

Đây là viên nguyên thạch bổn mệnh của Phượng Khanh Ca.

 

Pháp khí bổn mệnh của Phượng Khanh Ca đã bị hủy từ lâu để cứu Cơ Dạ Tu.

 

Thái Ung Đế Quân hao tốn một nửa nguyên thần mới có thể ngưng tụ viên tinh thạch này, dùng để bảo vệ tính mạng nàng trong những lúc nguy nan.

 

Đồng thời, viên tinh thạch này kết nối trực tiếp với thân thể của Phượng Khanh Ca.

 

Giờ đây, viên tinh thạch đã mất hết màu sắc, điều này chỉ có thể chứng minh…

 

Nguyên thần của Phượng Khanh Ca đã hoàn toàn tiêu tán…

 

Khi Tinh Lam tới Lạc Hoa Cung, ngay cả một chút linh hồn của Phượng Khanh Ca cũng không còn tìm thấy, chỉ còn lại một thân thể đầy vết thương chằng chịt.

 

Nàng hận chính mình phản ứng quá chậm.

 

Trăm hoa héo úa chính là dấu hiệu cảnh báo, vậy mà nàng không cảm nhận được. Giờ đây, dù làm gì cũng đã quá muộn rồi!

 

“Khanh Ca!”

 

Tinh Lam ôm lấy thân thể Phượng Khanh Ca, gào thét đau đớn gọi tên nàng.

 

Nhưng tất cả còn lại được gì?

 

Thượng thần đã hồn phi phách tán, chính là… mãi mãi tan biến vào hư không—

 

Một màn kịch lố lăng kết thúc, Cơ Dạ Tu không hiểu tại sao Tinh Lam lại vội vàng rời đi, cũng chẳng muốn biết.

 

Cơ Dạ Tu dặn Hoa Vân chú ý an toàn, rồi đi đến Ngọc Lưu Ly Đài.

 

Với thân phận là Thiên đế, mỗi ngày hắn đều có rất nhiều việc cần xử lý, không có thời gian lo những chuyện tầm thường khác.

 

Trường Phong thấy Thiên đế bệ hạ có vẻ không khỏe, lại ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn thì có chút kinh ngạc khi phát hiện Thiên đế đã phá giới uống rượu, mà còn uống không ít.

 

Sau một hồi suy nghĩ, Trường Phong pha cho Cơ Dạ Tu một tách trà đậm để bệ hạ tỉnh táo.

 

Sau khi uống một ngụm trà, đầu óc Cơ Dạ Tu tỉnh táo hơn, bỗng nhớ tới chuyện của Phượng Khanh Ca.

 

Vô thức, hắn lấy ra linh điểu kết nối tinh thần giữa hai người.

 

Trước kia, cứ cách đôi ba ngày, nữ nhân kia sẽ tìm cớ gửi tin nhắn cho hắn.

 

Bây giờ đột nhiên yên tĩnh, hắn lại cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó.

 

Cơ Dạ Tu nhíu mày, khinh bỉ chính bản thân mình lúc này.

 

Chẳng lẽ lâu nay hắn đã bị nàng chi phối thời gian, bị nàng điều khiển rồi sao?

 

Cảm giác này thật không đáng có.

 

Người hắn yêu là Hoa Vân, không phải Phượng Khanh Ca.

 

Cơ Dạ Tu một lần nữa tự nhắc nhở chính mình.

 

Một lúc sau, Cơ Dạ Tu bỗng ngẩng đầu lên từ đống công văn, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy mình đang làm điều thừa thãi.

 

Hắn cầm bút tiếp tục phê duyệt công văn, nhưng hôm nay tâm trí hắn không thể nào yên tĩnh.

 

Chỉ trong chốc lát, hắn lại buông bút, rồi lại tiếp tục như thế nhiều lần, đến mức Trường Phong cũng không thể không chú ý.

 

“Bệ hạ, ngài có chuyện gì muốn nói chăng?”

 

“Không có.”

 

Hắn buột miệng đáp, sau đó ngẩn ra.

 

Thấy Trường Phong sắp rời đi, hắn lại không kìm được mà hỏi:

 

“Trường Phong, hai ngày nay ngươi có gặp nàng ấy không?”

 

Trường Phong nghĩ một lúc, rồi mới hiểu ra “nàng ấy” mà Cơ Dạ Tu nói đến là ai.

 

“Ngài đang hỏi về Khanh Ca thượng thần sao? Thưa, không thấy ạ.”

 

Khanh Ca thượng thần đâu phải thê tử của hắn, sao lại phải chú ý đến hành tung của nàng? Tìm ch3’t à? Tìm ch3’t à!

 

Thật lòng mà nói, Trường Phong cũng cảm thấy khó hiểu, Khanh Ca thượng thần đã gặp chuyện gì mà đến món điểm tâm cũng không gửi cho Thiên đế bệ hạ nữa.

 

Không nhận được câu trả lời mình mong muốn, Cơ Dạ Tu hạ mi mắt, không nói gì thêm.

 

Sau khi thở dài, Trường Phong nhận thấy thời gian đã không còn sớm, bèn lui ra ngoài cung một lúc, chờ đợi.

 

Hôm nay, Khanh Ca thượng thần vẫn không gửi thức ăn đến, không còn cách nào khác, Trường Phong đành ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị.

 

Mang khay thức ăn mới nóng hổi trở lại Ngọc Lưu Ly Đài, Trường Phong ngạc nhiên phát hiện rằng lần này, không cần nhắc nhở, Cơ Dạ Tu đã tự động bước đến bàn ăn.

 

Đợi Trường Phong dọn xong, Cơ Dạ Tu thử một miếng, khẽ nhíu mày.

 

Hắn nếm thêm một miếng nữa rồi đặt đũa bạc xuống.

 

“Vị không đúng.”

 

“Dạ?”

 

Trước khi mang đến, Trường Phong đã thử qua, thấy chẳng khác gì mấy so với những món Phượng Khanh Ca làm, nên không hiểu Cơ Dạ Tu nói “không đúng” ở chỗ nào.

 

“Là vị tiên trù nào làm món này?”

 

“Trần Giang tiên trù, thưa bệ hạ.”

 

Trường Phong trả lời thật thà.

 

“Trước đây là ai làm? Tại sao lại đổi?”

 

“Việc này…”

 

Không phải hắn muốn thay đổi, mà là vì Khanh Ca thượng thần không gửi thức ăn nữa, hắn nào có cách khác.

 

“Bổn tôn đã quen với hương vị trước đây, hãy bảo vị tiên trù đó làm lại một phần.”

 

Trường Phong đứng bất động, Cơ Dạ Tu quét mắt nhìn hắn, thấy Trường Phong mím môi, nhíu mày, dáng vẻ như muốn nói lại không dám, hắn không nhịn được nói:

 

“Có chuyện gì thì nói, lề mề như thế để làm gì?”

 

Chính ngài bảo ta nói đấy nhé!

 

Trường Phong cắn răng, lớn tiếng nói:

 

“Thưa bệ hạ, thức ăn trước đây đều là do Khanh Ca thượng thần tự tay chuẩn bị và mang tới. Vì sợ ngài trách tội, nên tiểu tiên đã giấu kín sự việc này.”

 

“Nay thượng thần không còn gửi thức ăn nữa, tiểu tiên đành phải ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị. Tiểu tiên biết tội, xin ngài trách phạt.”

 

Nói xong, Trường Phong quỳ một gối trước mặt Cơ Dạ Tu.

 

Cơ Dạ Tu ngẩn người trong giây lát, ánh mắt trở nên mơ hồ, không biết hắn đang nghĩ gì.

 

Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở.

 

Cơ Dạ Tu không hạ lệnh trách phạt Trường Phong, chỉ phất tay cho hắn lui ra, rồi nhìn đống thức ăn đầy đủ món mình yêu thích trên bàn nhưng lại chẳng có chút khẩu vị nào.

 

Trong lòng hắn chợt nghĩ đến việc nàng ấy lại đích thân vào bếp chuẩn bị thức ăn.

 

Hơn nữa, nàng ấy lại làm với tất cả tâm huyết, những món ăn ấy ngon đến mức mang lại cho người ta cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.

 

Nàng ấy đang toan tính gì đây?

 

Hắn vốn đến từ phàm giới, rất thích mỹ vị, nên vẫn duy trì thói quen ăn uống ngũ cốc.

 

Còn nàng ấy thì sao? Chẳng lẽ nàng ấy nghĩ rằng chỉ cần giống như những nữ tử phàm gian, muốn chiếm được trái tim một nam nhân, thì phải nắm giữ dạ dày của hắn?

 

Nàng ấy nghĩ hắn dễ dàng bị kiểm soát đến thế sao?

 

Thật là… nực cười đến cùng cực!

 

Không còn hứng thú với thức ăn, Cơ Dạ Tu cũng lười dùng bữa, liền ra lệnh cho Trường Phong dọn đi rồi lại tập trung vào công việc.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời đã xế bóng.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page