Cơ Dạ Tu - Phượng Khanh Ca

Chương 3

Chương trước

Chương sau

 

Tiếng ca thánh thót, điệu múa uyển chuyển.

 

Trong tiếng cạn chén giao bôi, một tán tiên nào đó tinh ý nhận thấy suốt buổi Hoa Vân đều mang dáng vẻ của một đế hậu tương lai, thì không khỏi nhướng mày hỏi:

 

“Các ngươi… cuối cùng cũng toại nguyện rồi sao? Tốt đấy, Dạ Tu, ngươi làm thế nào mà xử lý được đám lão già kia vậy?”

 

Một tán tiên khác tiếp lời:

 

“Đúng vậy, chuyện ngươi và nàng giải trừ hôn ước to lớn như thế mà đến giờ vẫn êm ả, thật không thể tin nổi, không giống với phong cách của đám lão già đó.”

 

“Ta cứ cảm thấy bọn họ còn có chiêu gì tiếp theo, Dạ Tu, ngươi nên cẩn thận thì hơn.”

 

“Đúng, đúng vậy, đám lão già ấy dựa vào việc bối phận cao mà coi thường người khác, thực sự quá đáng lắm rồi.”

 

Mọi người rôm rả tán thành, bọn họ đều là những người được Cơ Dạ Tu đề bạt sau khi hắn lên ngôi vị, nhưng quyền lực vẫn không nằm trong tay họ, hiện giờ họ vẫn thuộc hàng tán tiên, chẳng khác gì quan nhỏ cửu phẩm ở hạ giới.

 

Bởi vậy, họ vô cùng căm ghét những thượng thần đang nắm giữ quyền lực, đặc biệt là phe của Phượng Khanh Ca.

 

Ai cũng mong có ngày dựa vào Cơ Dạ Tu mà thăng quan tiến chức, ngồi vào những vị trí cao hơn.

 

Một tán tiên giỏi khuấy động không khí là Hạ Bạc Tùng liền nói:

 

“Thôi, thôi, đừng nói nhiều nữa, nào, nâng chén chúc mừng, ngày vui của chúng ta sắp đến rồi.”

 

Nhìn họ vui đùa, từ đầu đến cuối Cơ Dạ Tu vẫn không lên tiếng, thần sắc cũng nhàn nhạt.

 

Hoa Vân cười đáp lễ, đồng thời luôn để mắt đến nhất cử nhất động của nam nhân bên cạnh.

 

“A Đình, chàng không cùng họ uống một chén sao?”

 

Hắn đáp:

 

“Ta không uống rượu.”

 

Cơ Dạ Tu không uống rượu, vậy kế hoạch tiếp theo của nàng ta phải làm sao đây?

 

Hoa Vân liền trao cho Hạ Bạc Tùng một ánh mắt.

 

Hạ Bạc Tùng hiểu ý, gật đầu, rồi rót đầy một chén Lê Hoa Bạch, nâng chén tiến về phía Cơ Dạ Tu.

 

“Đây là Lê Hoa Bạch của Túy Tiên Cung, ngàn vàng khó cầu. Nếu ngài không uống, e rằng sẽ bị mấy tên kia cướp sạch mất thôi.”

 

Cơ Dạ Tu khẽ nhướng mày.

 

Lê Hoa Bạch là loại rượu mà nữ nhân kia thích nhất. Nàng tự mình uống say mèm, nhưng lại không cho hắn đụng tới rượu.

 

Phải rồi! Giờ họ đã giải trừ hôn ước, cớ gì hắn vẫn phải giữ những ước định với nàng?

 

“Được, ta uống.”

 

Nói rồi, Cơ Dạ Tu giật lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

 

“Không say không về!”

 

Hạ Bạc Tùng lớn tiếng hô lên.

 

“Không say không về!”

 

Những người khác đồng thanh hưởng ứng.

 

Thế là, mấy người họ uống hết vò này đến vò khác.

 

Chẳng bao lâu sau, dưới đất nằm lăn lóc những vò rượu trống không.

 

Cơ Dạ Tu đã lâu không uống rượu, bây giờ lại có phần không chịu được men say, đôi mắt dần trở nên mơ màng.

 

Hắn đưa tay đỡ trán, nhìn lên vầng trăng cao vời vợi, biết rằng thời gian không còn sớm, liền cố gắng đứng dậy, thân thể lảo đảo, miệng lẩm bẩm:

 

“Hôm nay là mười lăm? Ta phải qua đó một chuyến.”

 

Thực ra hắn không muốn gặp Phượng Khanh Ca chút nào, nhưng nếu không tới Lạc Hoa Cung vào mùng một, ngày rằm thì nữ nhân kia chắc chắn sẽ cằn nhằn không ngớt, rất phiền phức…

 

Hoa Vân ngồi ngay bên cạnh, dù Cơ Dạ Tu nói rất nhỏ, nàng ta vẫn nghe rõ những lời hắn tự nói.

 

Khuôn mặt nàng ta thoáng sượng lại, đôi tay quấn chặt lấy cánh tay hắn, cả thân mình gần như dán sát vào người y, giọng nói có chút men say:

 

“A Đình, chàng và nàng ta đã giải trừ hôn ước, từ nay không cần để ý đến những ngày mùng một, mười lăm nữa, chúng ta… có thể mãi mãi ở bên nhau rồi.”

 

Cơ Dạ Tu ngẩn người trong chốc lát, rồi khóe môi nhếch lên, cười thoải mái:

 

“Phải, bổn tôn và nàng ta đã không còn liên quan, không cần phải tuân theo những ước định kỳ quái của nàng ta nữa.”

 

Đã giải trừ hôn ước, cuối cùng hắn cũng tự do rồi.

 

Hắn cầm lấy một chén rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn, đôi mắt mơ màng càng thêm phần mê hoặc.

 

Nam nhân này thực sự rất tuấn tú, vẻ đẹp của hắn gần như ma mị, mê hoặc lòng người.

 

Chẳng trách Phượng Khanh Ca si mê hắn đến rối loạn, và ngay cả Hoa Vân, người luôn khao khát quyền lực, cũng không thể không động lòng vào lúc này.

 

Chẳng bao lâu nữa, người đàn ông này sẽ hoàn toàn thuộc về mình.

 

Nghĩ vậy, khóe môi Hoa Vân khẽ cong lên, nàng ta đỡ lấy thân thể lảo đảo của Cơ Dạ Tu, khẽ thì thầm bên tai:

 

“Được rồi, được rồi, tối nay uống nhiều rồi, để ta đưa chàng về nghỉ ngơi nhé?”

 

Nàng ta dịu dàng dỗ dành, Cơ Dạ Tu, trong cơn mơ màng, không tự chủ được mà gật đầu.

 

Nhìn họ dìu nhau rời đi, Hạ Bạc Tùng và Húc Dương liếc mắt nhìn nhau, rồi hướng về phía bóng dáng đang xa dần, cất giọng ám muội:

 

“Hoa Vân tiên tử phải chăm sóc bệ hạ của chúng ta thật tốt nhé! Phục vụ chu đáo, có khi lại được thưởng lớn đấy…”

 

Hoa Vân chật vật dìu Cơ Dạ Tu đang say rượu.

 

Thân hình nặng nề của hắn đè lên nàng ta đến mức khó thở, chẳng còn chút sức lực nào để đáp lại những lời châm chọc của hai người kia.

 

Tuy nhiên, nếu đêm nay mọi chuyện suôn sẻ, nàng ta thực sự có thể thu được kết quả bất ngờ.

 

Bấy lâu nay tiếp xúc, nàng ta biết rõ Cơ Dạ Tu vốn là một người rất cố chấp.

 

Một khi hắn đã nhận định điều gì, sẽ kiên trì đến cùng, dù có đụng đầu vào tường cũng không lùi bước.

 

Cũng giống như cách hắn đối xử với Phượng Khanh Ca và nàng ta vậy.

 

May thay, đường về phòng ngủ của Cơ Dạ Tu không xa.

 

Cuối cùng, Hoa Vân cũng thành công đặt nam nhân nặng trĩu này xuống giường, nàng ta chu đáo lấy khăn ướt lau mặt cho hắn.

 

Cơ Dạ Tu không hề tỉnh dậy, nhắm mắt để mặc nàng làm gì thì làm.

 

Hoa Vân nhẹ nhàng vuốt hàng mi dài của Cơ Dạ Tu, khẽ cười rồi đưa tay tháo đai áo của hắn.

 

Ngay lúc đó, dường như có thứ gì đó kích thích, Cơ Dạ Tu bất ngờ ngồi bật dậy, đôi mắt đen láy vô hồn, không có tiêu điểm.

 

“A Đình?”

 

Nàng ta thử gọi một tiếng, nhưng Cơ Dạ Tu chỉ ngồi đó, trông như một người đang nhập định.

 

Khi nàng ta muốn tiến lại gần, đột nhiên bị một kết giới vô hình đẩy văng ra, Hoa Vân đau đớn ngã nhào xuống đất, ôm ngực hít thở một hồi lâu mới gượng đứng dậy.

 

Nàng ta nhìn hắn, ánh mắt tối sầm lại.

 

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page