Cơ Dạ Tu - Phượng Khanh Ca

Chương 25:

Chương trước

Chương sau

 

“Nhiên Nhiên, người ta yêu, chỉ có nàng, chỉ có nàng, không ai khác. Hãy tin ta.”

 

Phượng Khanh Ca do dự trong giây lát, nhưng sau đó ánh mắt nàng trở nên kiên định:

 

“Ta sẽ đi cùng ngươi.”

 

Cơ Dạ Tu cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Nàng không còn đẩy hắn ra, không còn ghét bỏ hắn nữa. Rõ ràng, nàng đã tin câu chuyện của hắn.

 

Nàng, luôn là người thuần khiết và nhân từ như vậy.

 

Nhưng làm sao hắn có thể để nàng mạo hiểm được?

 

“Không được, điều này rất nguy hiểm.”

 

“Sao lại nguy hiểm? Nàng ta chỉ là một tu tiên giả của phàm giới, có gì đáng sợ?”

 

“Nhiên Nhiên!”

 

Cơ Dạ Tu vừa yêu chiều vừa bất lực, nhẹ nhàng vén một lọn tóc rối của nàng, chải lại cho gọn gàng.

 

Nàng không tránh né sự đụng chạm của hắn, điều này khiến hắn rất hài lòng.

 

“Đừng xem thường nữ nhân đó. Nàng ta rất xảo quyệt, chúng ta không biết nàng ta đã nắm được bao nhiêu thông tin về cấm thuật, hiện tại liệu nàng ta có đang tu luyện không.”

 

“Ta không quan tâm, dù sao ta vẫn muốn đi cùng ngươi. Ngươi đã hứa sẽ bảo vệ ta, phải không?”

 

Cơ Dạ Tu nghẹn lời, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

 

Nàng tin tưởng hắn, đó là điều tốt.

 

Và đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy nàng bướng bỉnh và ngang ngạnh như vậy, nhưng thay vì khó chịu, hắn lại thấy nàng thật đáng yêu.

 

Bây giờ, trong mắt hắn, bất kể Phượng Khanh Ca nói hay làm gì, nàng đều tuyệt vời.

 

Cuối cùng, Cơ Dạ Tu đã nhượng bộ.

 

 

Ba ngày sau, Cơ Dạ Tu, Phượng Khanh Ca và một vị khách không mời mà đến, Tinh Lam, cùng nhau hạ phàm.

 

Theo thông tin có được, họ hướng về Tiên môn mà Hoa Vân đã bái sư, phái Thiên Sơn.

 

“Không có người này?”

 

“Đúng vậy, chúng ta đã tra xét cả trong và ngoài tông môn, nhưng không có đệ tử nào tên là Hoa Vân.”

 

Trước khi lên núi, Cơ Dạ Tu đã bảo Tinh Lam thể hiện một chút thực lực.

 

Phái Thiên Sơn biết rõ thân phận của họ, đương nhiên sẽ thực hiện mọi điều mà họ yêu cầu.

 

Hơn nữa, khi Cơ Dạ Tu phi thăng, hắn đã để lại ảnh hưởng sâu sắc trong phàm giới.

 

Danh tiếng của hắn lừng lẫy như sấm bên tai, các tu giả tại Phái Thiên Sơn ai nấy đều mong muốn được hắn chỉ điểm, mong rằng một ngày nào đó cũng có thể đắc đạo phi thăng như hắn.

 

Tình hình ngày càng trở nên bất định và ẩn chứa nhiều nguy cơ.

 

Cơ Dạ Tu bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó.

 

“Côn Lôn Sơn, chúng ta đến Côn Lôn Sơn xem sao.”

 

Ba người chuyển hướng đến chân núi Côn Lôn.

 

Cơ Dạ Tu bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng, hắn không thể chỉ dựa vào suy đoán để báo cáo lên Thiên giới.

 

“Tinh Lam, ngươi đi về phía đông, ta và Nhiên Nhiên đi về phía tây. Chia nhau ra kiểm tra xem phong ấn có gì bất thường không.”

 

“Tại sao ta phải nghe lời ngươi? Ngươi bảo ta đi đông là ta phải đi đông sao? Với lại, ta muốn đi cùng với Nhiên Nhiên…”

 

Hai từ “cùng với” còn chưa kịp nói hết, ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ của Cơ Dạ Tu đã quét qua khiến Tinh Lam dựng tóc gáy.

 

“Không có thời gian đùa giỡn, nhanh lên!”

 

Giọng hắn gấp gáp và lo lắng.

 

Tinh Lam cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, liền vội vàng bay về phía đông để kiểm tra phong ấn.

 

Nhưng bọn họ vẫn đến chậm một bước.

 

Côn Lôn Sơn phát ra tiếng rên rỉ mà Cơ Dạ Tu cảm thấy rất quen thuộc, ngay sau đó, mặt đất rung chuyển, những tia sáng vàng rực xé toạc bầu trời.

 

Phong ấn đã bị phá!

 

Cơ Dạ Tu ngước nhìn lên, cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt, “Thiên Liệt” đã bắt đầu!

 

“Nhiên Nhiên, nàng hãy lập tức đi báo cho Thái Ung Đế Quân. “Thiên Liệt” vừa mới bắt đầu, chúng ta cần thêm người để phong ấn lại Côn Lôn Sơn.”

 

Cơ Dạ Tu nhìn Phượng Khanh Ca, trong lòng nặng trĩu.

 

Hắn muốn bảo vệ nàng, muốn ở bên nàng.

 

Nhưng nếu không kịp, để đảm bảo sự an bình của lục giới, hắn sẽ phải đưa ra quyết định giống như kiếp trước, hy sinh thân mình, dùng linh lực để vá trời.

 

“Ta sẽ lập tức đưa người tới. Ngươi và Tinh Lam cũng phải cẩn thận.”

 

“Được.”

 

Cơ Dạ Tu khẽ cười, ra hiệu rằng hắn đã hiểu.

 

Khi Phượng Khanh Ca chuẩn bị quay lưng rời đi, Cơ Dạ Tu bất ngờ ôm chặt lấy eo nàng và chiếm lấy môi nàng trong một nụ hôn đầy bá đạo.

 

Sau khi kết thúc nụ hôn, hắn dứt khoát buông nàng ra, để lại cho nàng một bóng lưng kiên định, rồi lao về phía phong ấn ở phía tây.

 

Nụ hôn đó, như một lời tạm biệt, cũng giống như một lời chia ly vĩnh viễn.

 

Phượng Khanh Ca mím chặt môi, khẽ thốt lên:

 

“Nếu ngươi dám hành động trước khi ta kịp quay lại, thì đừng hòng ta thèm để ý tới ngươi nữa.”

 

 

Cơ Dạ Tu nhanh chóng phá vỡ các giới hạn tu vi, đột phá lên cảnh giới Thượng Tiên.

 

Nhờ vào kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn đã rút ngắn rất nhiều thời gian để phong ấn lại các cấm chế, nhưng vẫn chưa đủ.

 

Côn Lôn Sơn có tổng cộng mười hai phong ấn, chỉ với hắn và Tinh Lam, họ không thể giữ vững cho đến khi Thiên giới phái binh tới.

 

“Nhiên Nhiên, xin lỗi, ta lại thất hứa với nàng rồi.”

 

Hắn kết ấn với hai tay, định triệu hồi bản mệnh pháp khí, thì một luồng ánh sáng ấm áp dịu dàng bao trùm lấy hắn.

 

Cảm giác này quá đỗi quen thuộc, khiến Cơ Dạ Tu không thể kiềm chế mà thốt lên:

 

“Thái Ung Đế Quân!”

 

“Hài tử, có chí tiến thủ, có trách nhiệm là tốt. Nhưng cũng đừng coi thường tính mạng của mình. Ngươi ch3’t rồi, Nhiên Nhiên sẽ đau lòng lắm.”

 

Một ảo ảnh xuất hiện trước mặt Cơ Dạ Tu.

 

Hắn sững sờ, rồi lập tức hiểu ra rằng Thái Ung Đế Quân hiện đang bế quan, nhưng vẫn phải tạm dừng tu luyện, nhẹ thì linh mạch bị tổn thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.

 

Nhưng ngài là vị thần hộ mệnh đầu tiên của Thiên giới, nên khi cảm nhận được hiện tượng thiên liệt, ngài không thể không tới.

 

Vì thế ngài đã dùng linh thể để đến.

 

“Ngài biết rồi sao?”

 

“Những chuyện ở Thiên giới, không có nhiều thứ có thể qua mặt được ta.”

 

“Nhưng cơ thể ngài không ở đây, tu vi đã giảm sút, phong ấn này không kịp để phong lại.”

 

Thái Ung Đế Quân khẽ cười, ánh mắt đầy yêu thương, nhưng không nói thêm gì.

 

Cơ Dạ Tu hiểu rõ ý định của ngài.

 

Cả hai đều có chung suy nghĩ: Hy sinh thân mình để vá trời.

 

“Ngài mà xảy ra chuyện, Nhiên Nhiên sẽ càng đau khổ hơn.”

 

Thái Ung Đế Quân cười lớn:

 

“Lão phu không dễ gặp chuyện như vậy đâu.”

 

“Dùng linh lực của lão phu để vá trời chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới ta, nhưng không đến mức hồn phi phách tán. Ta chỉ rơi vào trạng thái ngủ say, có thể sẽ mất cả vạn năm mới tỉnh lại.”

 

“Nhiên Nhiên, đứa trẻ này được lão phu bảo vệ quá kỹ, thế gian hiểm ác, lão phu muốn nàng học cách đối mặt độc lập, nhưng lại lo sợ nàng sẽ bị tổn thương.”

 

“Nếu lão phu rơi vào giấc ngủ, phải có người nào đó có thể bảo vệ nàng, yêu thương nàng. Ban đầu lão phu chọn Tinh Huy, nhưng tiếc thay, Nhiên Nhiên không có tình cảm nam nữ với hắn.”

 

Cơ Dạ Tu hiểu rõ, liền quỳ một gối xuống, trang trọng cam kết với Thái Ung Đế Quân.

 

“Ta sẽ dùng cả mạng sống của mình để yêu nàng.”

 

Thái Ung Đế Quân hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Cơ Dạ Tu đưa tay ra.

 

Cơ Dạ Tu thành kính chắp tay lại và đưa lên cao.

 

Hắn cảm nhận được một vật lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay, khi mở mắt nhìn, hắn sững sờ nhận ra đó là Kim Ấn Ngọc Tỷ.

 

Cơ thể hắn cứng đờ như một tấm sắt, không biết phải làm gì tiếp theo.

 

Ở kiếp trước, khi gặp hiện tượng thiên liệt, Cơ Dạ Tu cũng được trao Kim Ấn Ngọc Tỷ như một trách nhiệm tạm thời, nhưng người nhận là Tinh Lam.

 

Giờ đây, Thái Ung Đế Quân đã giao trọng trách này cho hắn.

 

Chưa bao giờ hắn cảm thấy Kim Ấn trong tay mình nặng nề đến như vậy.

 

Trước khi phong ấn sụp đổ hoàn toàn, Thái Ung Đế Quân đã tản linh lực của mình để vá lại vết nứt trên bầu trời.

 

Cùng lúc đó, Phượng Khanh Ca cũng đã dẫn theo chúng tiên đến Côn Lôn Sơn.

 

Nàng tận mắt chứng kiến Thái Ung Đế Quân tan biến trước mắt, xé lòng lao về phía ngài.

 

“Phụ quân!”

 

Cơ Dạ Tu vội ôm lấy nàng giữa chừng, nàng liều mạng vùng vẫy, cố gắng vươn tay nắm lấy linh khí đang tan biến trong không trung.

 

“Ngươi buông ta ra, ta phải tìm phụ quân! Cơ Dạ Tu, thả ta ra!”

 

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, ngoan nào, không sao đâu. Thái Ung Đế Quân không sao cả, đây không phải là chân thân của ngài, và ngài cũng chưa hoàn toàn tan biến. Ngài sẽ tỉnh lại, chúng ta cùng đợi ngài, được không?”

 

“Ngươi nói thật chứ?”

 

Cơ Dạ Tu gật đầu, trấn an nàng. Sau đó, hắn cùng các vị thần hợp lực phong ấn lại Côn Lôn Sơn.

 

Chẳng bao lâu sau, Hoa Vân bị bắt.

 

Hoa Vân và Cơ Dạ Tu khác nhau.

 

Cơ Dạ Tu là linh thể xuyên qua thời gian mà trọng sinh, còn Hoa Vân lại rơi vào vòng luân hồi bằng cơ thể thực.

 

Nàng ta đã lợi dụng Hoa Vân của thế giới này để làm rất nhiều việc cho mình, sau đó còn tàn nhẫn lấy Hoa Vân của thế giới này làm vật hiến tế để kích hoạt hiện tượng thiên liệt.

 

Tuy nhiên, nàng ta đã thất bại, thất bại dưới tay Cơ Dạ Tu, một biến số ngoài dự tính của nàng ta.

 

Sau khi xử lý xong chuyện của Hoa Vân, Cơ Dạ Tu tiến vào Thông Thiên Tháp để nâng cao thực lực, sau đó lên ngôi Thiên Đế.

 

Lẽ ra, mọi chuyện đã đến hồi viên mãn, nhưng Phượng Khanh Ca lại kiên quyết chờ đến khi Thái Ung Đế Quân tỉnh dậy mới chịu thành hôn.

 

Điều này khiến Cơ Dạ Tu phải đợi đến cả vạn năm.

 

Cuối cùng, Thái Ung Đế Quân tỉnh lại, Thiên giới hân hoan mừng rỡ.

 

Cơ Dạ Tu nâng chiếc khăn voan đỏ lên, nhìn Phượng Khanh Ca với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nàng, hắn yêu chiều chạm nhẹ vào mũi nàng.

 

“Nhiên Nhiên, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi.”

 

Từ nay, không bao giờ chia lìa nữa…

 

Hết Chương 25:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page